TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 272

thoảng, nó ngước đôi mắt lo âu nhìn bố...

- Con muốn gặp tất cả những người làm trong nhà, bố ạ. Con có

điểu này muốn nói với họ.

- Được. Augustine khe khẽ đáp.

Cô Ophelia báo tin ấy cho mọi người; một lát sau, tất cả nô lệ đều

ở trong buồng. Eva tựa lên gối, tóc lòa xòa quanh khuôn mặt, hai má
đỏ ửng, tương phản với nước da xanh lướt. Thấy cô bé gầy quá, nhìn
đôi mắt trầm tư suy nghĩ ấy, những người nô lệ da đen rất xúc động.
Họ thở dài, nhìn nhau, lắc đầu, im lặng.

Eva nhỏm dậy, nhìn rất lâu từng người. Nhiều người đàn bà lấy

tạp dề che mặt khóc. Eva nói với họ:

- Tôi mời các bạn đến, bởi vì tôi yêu mến tất cả các bạn. Tôi có

điều này nói với các bạn, mong các bạn nhó mãi mãi... Tôi sắp sửa
vĩnh biệt các bạn; chỉ mấy tuần lễ nữa là các bạn sẽ không bao giờ
thấy tôi nữa...

Những tiếng nức nở, tiếng thút thít, tiếng rền rĩ làm Eva phải

ngừng lời; nó đợi một lúc, tiếp tục nói, khiến mọi tiếng khóc ngưng
bặt:

- Nếu các bạn yêu tôi, xin các bạn đừng khóc như thế. Xin các bạn

nghe tôi... Tôi sẽ lên Thiên đường, các bạn cũng có thể lên Thiên
đường được. Cái thế giới ấy là dành cho các bạn, cũng như cho tôi.
Các bạn phải nhớ rằng các bạn đều có thể trở thành thiên thần... Tôi
biết là tất cả các bạn đều yêu mến tôi... Tôi biết lắm. Chẳng ai không
tốt với tôi. Tôi muốn tặng các bạn một vật kỉ niệm để các bạn mãi mãi
nhớ đến tôi. Tôi sẽ tặng mỗi bạn một món tóc. Mỗi khi nhìn món tóc
ấy, các bạn hãy nhớ là tôi yêu các bạn, tôi đã lên Thiên đường, và
mong được gặp các bạn ở trên ấy.

Không bút nào tả được cảnh tượng lúc ấy. Những người nô lệ

quây lấy cô bé, vừa nức nở, khóc lóc như xé ruột, vừa đỡ lấy từ tay cô
chủ bé nhỏ cái bằng chứng cuối cùng của tình thương. Rồi họ quỳ cả
xuống để đọc kinh...

Cô Ophelia lo sợ Eva chịu không nổi cảnh xúc động ấy! Cô ra hiệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.