TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 273

bảo mọi người ra khỏi buồng. Sau cùng, chỉ còn lại bác Tom và bác
Mammy. Eva bảo:

- Bác Tom, đây món tóc đẹp dành cho bác. Tôi rất sung sướng

nghĩ rằng tôi sẽ gặp bác ở Thiên đường; chắc chắn như vậy; cả bác
nữa, bác Mammy ạ; bác cũng sẽ lên đấy.

Nói vậy, Eva ôm lấy cổ bác vú nuôi. Bác Mammy nói:

- Cô Eva ơi, không có cô, tôi không biết sẽ sống làm sao được. Cô

ra đi, chẳng còn gì ở đây nữa.

Cô Ophelia đẩy bác Mammy khóc sướt mướt ra bên ngoài, cả bác

Tom nữa. Cô tưởng thế là xong; ngờ đâu, lúc quay lại thì thấy Topsy.
Cô quát hỏi nó:

- Mày chui ở đâu ra thế này?

Topsy lau nước mắt đáp:

- Cháu vẫn ở đây. Trời ơi, cô Eva ơi! Tôi là một con bé hư, nhưng

cô không cho tôi ư?

- Có chứ, Topsy. Này... Mỗi khi nhìn món tóc này, mày phải nhớ

là tao yêu thương mày, tao muốn mày ngoan ngoãn.

... Topsy lấy tạp dể che mặt khóc. Cô Ophelia lặng lẽ đẩy nó ra

ngoài hành lang. Con bé nhét món tóc vào trong áo, nơi ngực. Mọi
người đã ra cả bên ngoài, cô Ophelia đóng cửa lại. Cô đã lau không
biết bao nhiêu nước mắt từ nãy đến giờ.

... Sau ngày hôm ấy, Eva yếu đi rất nhanh. Không còn nghi ngờ gì

nữa; dù ai hi vọng tha thiết đến đâu, cũng không thể bị lừa dối được.
Cái buồng xinh đẹp của Eva trở thành buồng bệnh nhân. Cô Ophelia
làm nhiệm vụ người y tá, được tất cả mọi người kính phục. Chân tay
khéo léo, cái nhìn sắc sảo, cô Ophelia rất thạo việc săn sóc con bé; cô
còn biết cách làm cho nó đỡ đau đớn.

Bác Tom thường vào buồng Eva. Bây giờ, nó dễ bị kích thích lại

hay hoảng hốt; nhưng mỗi lần được bế ẵm đi lại trong buồng hay ra
ngoài hành lang, nó thấy dễ chịu. Bác Tom rất sung sướng được bế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.