TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 290

Augustine hầu như không nói được nữa. Mắt anh nhắm, nhưng

người ta đoán biết bên trong, anh đang chống lại cái chết. Anh đặt
bàn tay vào tay bác Tom đang quỳ bên cạnh.

- Bác Tom... Tội nghiệp... Tôi không sống được...

Mặt anh tái dần, nhưng rất bình thản, giống như khuôn mặt một

đứa trẻ mệt lả, ngủ thiếp đi... Mắt anh lại mở, ngời sáng, sung sướng
như vừa nhận ra một người thân yêu nào. Anh gọi thầm: "Mẹ..." Thế
rồi anh tắt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.