TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 294

là mợ hủy hoại đời nó.

Mary cười khinh bỉ:

- Trong trắng! Cái tiếng mới phù hợp với hạng người ấy làm sao!

Tôi sẽ dạy cho nó biết rằng, mặc dầu nó làm ra vẻ bà lớn, nó không
hơn con mẹ da đen khố rách áo ôm hạng bét ở ngoài phố.

Cô Ophelia nói gắt:

- Mợ tàn ác như thế, mợ sẽ phải tội với Trời!

- Tàn ác? Làm thế có gì là tàn ác cơ chứ! Tôi chỉ bảo cho đánh

mười lăm roi nhẹ. Tôi thấy chẳng có gì là tàn ác cả.

- Tôi tin chắc là người con gái nào cũng thà chết còn hơn.

- Đó có thể là ý nghĩ của những người có cảm nghĩ như chị.

Nhưng bọn này đã quen lắm rồi, chỉ có một cách ấy là trị được chúng
nó. Tôi đã nhất định làm cho chúng nó phải ê chề. Tôi dạy cho chúng
nó biết rằng bất cứ đứa nào ở cái nhà này ăn ở hỗn láo, là tôi đưa ra
nhà trừng giới.

Nghe những lời ấy, Jane cúi mặt xuống; chị biết là lời doa nạt ấy

nhằm trực tiếp nói chị. Cô Ophelia hình như sẵn sàng nổ bùng lên.
Nhưng biết rằng tranh luận với loại người như thế là vô ích, cô cắn
môi, đứng dậy, bước ra ngoài.

Cô Ophelia thấy khổ tâm phải nói với Rosa, cô không giúp gì được

chị ta cả. Một lát sau, một người nô lệ đến dẫn cô gái lai ra nhà trừng
giới, mặc dầu chị khóc lóc, van xin thảm thiết.

Mấy ngày sau, khi bác Tom đang đứng nghĩ ngợi ở ban công thì

Adolph đến. Từ ngày chủ chết, Adolph buồn rười rượi. Anh biết bà
chủ rất ghét anh. Chủ còn sống anh không chú ý đến điều ấy. Nhưng,
bây giờ, anh sợ run lên, anh không biết số phận anh sẽ ra sao. Mary
cho mời công chứng viên đến. Sau khi đã liên hệ với em chồng, chị
quyết định bán cái nhà và tất cả những người nô lệ, trừ những người
thuộc của riêng chị; chị tính sẽ mang nô lệ của mình về đồn điền của
cha chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.