TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 318

rất khổ não. chỉ cần thằng chủ ra hiệu là tay kia có thể trở thành một
công cụ báo thù ghê gớm. Cả hai đứa đều bám lấy thằng Legree; điều
đó chứng tỏ con người tàn ác còn hèn hạ hơn một con vật như thế
nào. Trông hai đứa thô tục, con mắt lúc nào cũng thèm khát, giọng
nói khàn khàn, gần như súc vật, quần áo rách tả tơi, những cái đó ăn
khớp với cảnh tượng nhơ bẩn, ô uế của nơi này. Legree bảo Sambo:

- Sambo tiến lên! Đưa bọn này về khu nhà ở. Đây, như tao đã hứa,

tao mua con này làm vợ mày đây. - Nó nói vậy và kéo người phụ nữ
da đen ra, đẩy về phía Sambo.

Người đàn bà rùng mình, bà lùi lại nói:

- Thưa ông chủ, tôi có chồng tôi ở New Orleans.

- Thế rồi sao nữa? Ở đây, mày không muốn lấy thằng khác à? Câm

ngay rồi cút đi! - Thằng Legree giận dữ giơ roi lên, nó nhăn nhở bảo
Emilyn: - Thưa bà lớn, mời bà lại đây; bà ở đây với tôi.

Lúc ấy, một khuôn mặt đen, man rợ, hiện ra ở một khung cửa sổ;

Legree mở cửa lớn, thì một tiếng đàn bà, nói dõng dạc. Bác Tom lo
lắng nhìn Emilyn; bác nghe thấy tiếng trả lời tức tối của Legree: "Câm
đi! Tất cả chúng mày, tao muốn làm gì tùy tao."

Bác Tom phải theo Sambo đi, không nghe được gì thêm. Khu nhà

ở của nô lệ gồm những túp lều tồi tàn dựng dọc theo một con đường
hẻm, trong phạm vi đồn điền, xa ngôi nhà của chủ. Thấy khu nhà ở
nhớp nhúa quá, bác Tom rất nản. Trước đây, bác tưởng tượng một
túp lều rất đơn sơ, nhưng ngăn nắp, có chỗ để đọc kinh Thánh sau
những giờ lao động nặng nhọc. Bác vào nhiều túp lều lụp sụp. Đó chỉ
là những cái lán, bên trong có độc một đống rơm bẩn thỉu, trải trên
nền đất. Bác rụt rè hỏi Sambo:

- Tôi ở lều nào?

- Biết đâu đấy, mày ở đây cũng được, may ra còn một chỗ. Chật

ních cả rồi. Không biết nhét cả bọn mới này vào đâu đây.

***

Tối đã lâu lắm mới thấy những người nô lệ trong đồn điền trở về;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.