TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 332

năm năm trời; không lúc nào tôi không nguyền rủa cuộc đời mình.
Bây giờ, nó lấy một cô gái khác mười lăm tuổi; cô này bảo đã được
dạy dỗ trong tôn giáo. Bà chủ cô ta dạy cô đọc kinh Thánh cô có mang
theo... Vứt đi!

Người đàn bà cười đau đớn và man rợ; tiếng cười vang lên trong

cái kho hoang tàn cũ kĩ, một tiếng vang lạ lùng, rùng rợn.

Bác Tom chắp hai tay lại. Đêm tối như mực, và khủng khiếp.

- Lạy Chúa! Chúa đã quên những người khốn khổ rồi hay sao?

Xin Chúa cứu vớt linh hồn con... hoặc con chết đi cho xong...

Người đàn bà lại nói:

- Thế còn những người nô lệ kia thì sao? Họ đã làm gì để bác phải

cứu vớt họ? Họ độc ác, chỉ đợi dịp là chống lại bác.

Bác Tom đáp:

- Những người khốn khổ ấy, ai đã làm cho họ độc ác? Nếu tôi chịu

khuất phục, tôi sẽ trở thành như họ, như hệt họ. Không, không thể
được! Tôi đã mất hết cả, nào vợ con, nào gia đình, và một ông chủ tốt
nữa, ông ấy giá sống thêm được tám ngày nữa đã giải phóng được cho
tôi... Tôi mất sạch. Nhưng tôi sẽ không chịu để mất Thiên đường.

- Thế nhưng khi ta bó buộc phải làm điều ác, Chúa sẽ không buộc

tội ta; Chúa bắt kẻ ép ta phải chịu trách nhiệm.

- Nhưng cái đó không ngăn được ta không trở thành tàn nhẫn.

Nếu tôi độc ác như Sambo, điều quan trọng không phải là xem vì sao
tôi độc ác; nhưng việc chính là con người độc ác; vì vậy mà tôi sợ.

- Trời hỡi! Bác nói đúng sự thật!

Chị Cassy ngã lăn xuống đất, như bị một cơn đau giày vò...

... Lúc tỉnh dậy, chị kể cho bác Tom nghe cuộc đời của chị trước

đây:

- Tôi lớn lên trong cảnh xa hoa. Tôi còn nhớ, lúc bé tôi ăn mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.