TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1406

- Người ta nói rằng khanh không chịu về, riêng trẫm thì tin khanh sẽ về,
nay quả như vậy!
Liền cho làm lễ như người trong nhà, ban yến ngay trong nội điện. Lộc Sơn
khóc lóc mà tâu:
- Thần vốn người Phiên, nay được bệ hạ tin yêu mà cất nhắc đến thế này,
dẫu thây có phân làm muôn mảnh cũng chẳng đủ báo đền. Nhưng chỉ vì
Dương Quốc Trung ghen ghét, thần quả không biết chết ngày nào vậy.
Huyền Tông an ủi:
- Còn có trẫm ở đây kia mà, khanh không có điều gì phải lo cả.
Đêm ấy, giữ lại cho ngủ ngay trong cung.
Ngày hôm sau vào chào Dương Quý Phi, lại ban yến trong nội cung, tình
càng đằm thắm. Lộc Sơn thưa:
- Con không phải không thương nhớ, nhưng thế không thể ở lâu ngày mai
xin lên đường.
Quý Phi đáp:
- Ta cũng không dám giữ khanh lâu, ngày mai ra chầu rồi tạ ơn lên đường
ngay, đừng dềnh dàng nữa?

Lộc Sơn gật đầu hiểu ý, ngày mai tâu rằng công việc biên đình không thể
chậm, chẳng dám ởlâu, cáo xin về trấn. Huyền Tông bằng lòng thân cởi
ngự bào ban cho, Lộc Sơn khóc lóc bái lạy mà nhận, rồi làm lễ tạ ơn ra
khỏi cung điện. Cũng bởi sợ Quốc Trung tâu với Huyền Tông tìm cách giữ
lại, nên phải vội về ngay. Đi qua dinh Dương Quốc Trung trừng mắt mà
nhìn mãi, không thèm xuống ngựa, phi như bay ra khỏi kinh sư, không kể
ngày đêm.

Từ đó, Huyền Tông càng thêm tin, thêm thân thiết. Dẫu có người đứng ra
tố cáo Lộc Sơn mưu phản, thì Huyền Tông lại trói ngay người ấy giải tới
Phạm Dương, cho Lộc Sơn tra khảo nghiêm trị. Vì vậy chẳng ai dám nói
một lời. Lộc Sơn từ đó càng chẳng sợ gì nữa, tính toán: “Trong ba trấn đây,
giữ các cửa hiểm yếu, đều là người Hán, mai kia nếu có hành động gì, nhất
định ta sẽ chẳng dùng được bọn này. Chi bằng hãy dùng tướng Phiên mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.