TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1524

đệ này, ý muốn đem bọn này giết quách, nhưng cũng tiếc tài hoa, nên vẫn
giữ lại chờ khi cần đến.

***

Lại nói chuyện Lôi Hải Thanh tuẫn tiết được người người truyền tụng, kẻ
kẻ ngợi ca, nhân đó mà cảm động đến cả lòng riêng của một viên quan có
tiếng. Viên quan này chẳng phải ai khác, chính là người dạo trước tâu với
thượng hoàng về chuyện Chung Quỳ, đó là Cấp sự trung Vương Duy. Họ
Vương tự là Ma Cật, nguyên là người Thái Nguyên, lúc thiếu thời nằm đọc
sách ở vùng núi Chung Nam, đời Khai Nguyên đậu tiến sĩ cập đệ, tính rất
hiếu khách, cùng với em là Vương Tấn có rất nhiều tài lạ, Vương Duy học
rộng, biết nhiều thứ khác nhau, chữ viết tranh vẽ vừa uyển chuyển vừa
cứng cỏi, nổi danh một thời, từ các thân vương, cho đến phò mã, đều coi
Vương là bậc thượng khách. Lại thêm tinh thông âm nhạc, có thể tự sáng
tác âm điệu mới, đến nỗi Lê Viên giáo phường tranh nhau luyện tập, truyền
tụng. Từng có một người bạn của họ Vương, được một bức tranh vẽ cảnh
ban nhạc nhưng không rõ là đang tấu bài nhạc gì, Vương Duy nhìn qua liền
bảo:
- Bức tranh này, chính là vẽ vào đội nhạc công đánh đến phách thứ nhất của
đoạn ba, điệu "Nghê Thường vũ y khúc".

Có kẻ hiếu sự, tập hợp các nhạc công lại, cho tấu điệu nhạc này, đến phách
thứ nhất của đoạn ba, đều nhất loạt bắt dừng lại không được cử động, rồi
xem xét kỹ nhạc công, từ người thổi sáo, kẻ gẩy đàn, gõ trống, từ cánh tay,
ngón tay so với cảnh tượng trong bức họa không khác nhau một chút nào.
Bởi vậy không ai là không thán phục.

Năm cuối đời Thiên Bảo, họ Vương làm Cấp sự trung, lúc An Lộc Sơn làm
phản, thượng hoàng chạy vào Thục, họ Vương hốt hoảng không kịp theo ai,
bị giặc bắt được, liền uống thuốc giả vờ ngây, nói năng ú ớ, để từ chối lệnh
của ngụy triều. Lộc Sơn vốn trọng bậc tài năng nên không nỡ giết, sai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.