TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1552

Ông già khoan thai:
- Khúc vừa rồi, chính là điệu "Tử vân hồi", là một điệu trong cung cấm để
hầu thiên tử, nghĩa là "Mây tía vây quanh". Nhạc sư đã nắm được hết tài
điệu, nhưng trong lúc bay bổng, uốn nắn, có pha đôi chút giọng của nhạc
Phiên là sao?
Lý Mô giật mình thưa:
- Lão trượng quả là bậc tinh thông âm luật. Khi xưa tiểu nhân học sáo vỡ
lòng với một ông thầy người Phiên.
Ông lão tiếp:
- Sáo tên chữ là địch, nhưng địch cũng còn có nghĩa là gột rửa, tẩy xóa hết
tà uế, hướng về cái đúng mực, thanh cao. Thế thì sao lại có thể để tiếng sáo
vương vào cái ô tạp của giọng Phiên. Phải tinh lọc cho hết mới được đến
mức tuyệt diệu.
Lý Mô chắp tay:
- Xin kính cẩn vâng lời lão trượng!
Ông già lại tiếp:
- Chiếc sáo của nhạc sư vẫn là chiếc sáo dùng từ trước chứ!
Lý Mô đáp:
- Đây là chiếc sáo làm bằng trúc có vân tía ở đầm Vân Mộng, do thiên tử
ban cho dùng đã quen lâu nay.
Ông già nói:
- Trúc vân tía ở phía nam đầu Vân Mộng, hàng năm cứ khoảng tháng bảy
thì măng mọc. Mọc vào rằm tháng bảy năm nay, thì rằm tháng bảy năm sau
phải đốn mà dùng. Nếu để quá thì tiếng sáo nghe nhẹ mà nổi. Vừa rồi, lão
nghe tiếng nhẹ mà nổi, đúng là loại trúc chặt trước kỳ hạn. Cây sáo này chỉ
có thể dùng để chơi những điệu ôn hòa, tươi mát. Thổi những khúc sắt đá,
thanh cao, hùng tráng thì ống trúc không chịu thấu, sẽ nổ tung ra.

Mọi người chưa tin, Lý Mô vâng vâng dạ dạ, nhưng cũng bán tin bán nghi.
ông lão liền nói:
- Các ngài chưa tin, xin hãy cho phép lão già này thổi thử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.