TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 173

đến trước cửa phòng Thúc Bảo, buộc vào cột, vào càng xe, vào chân hòm
lớn nhằm làm vướng ngã Thúc Bảo. Giờ chỉ cần một người có gan vào
phòng dụ Thúc Bảo ra.

Chủ quán họ Trương từ lúc thấy bạc của Thúc Bảo bày trên bàn, trong lòng
đã nghĩ: "Của này ở đâu ra, ai mà khảo được, chi bằng xông vào trước cướp
lấy mấy thỏi, sợ gì tay này". Họ Trương bèn nói với bọn lính:
- Xin các bác thư thả. Các bác vốn không quen đường ra cửa vào của quán,
hãy đợi tôi xông vào trước, dụ hắn ra có tốt không?
Bọn lính vốn dày dạn, đáp ngay:
- Vâng, xin nhường bác vào trước!

Họ Trương nguyên đã uống tới hai ba bát rượu hâm nóng, hùng hổ đạp
mạnh cánh cửa. Cửa quán vốn đóng mở đêm ngày, lại cũng đã lâu nên chỉ
cần họ Trương đạp nhẹ cũng gãy nát, Trương lập tức xông vào. Thúc Bảo
hoàn toàn bất ngờ, thấy có kẻ đột nhiên xuất hiện, cướp bạc của mình, nổi
giận đùng đùng, hai tay đấm tới tấp, nghe bịch, bịch liên tiếp mấy cái, đã
thấy họ Trương bắn ra tường, chỉ kịp rú lên một tiếng khủng khiếp, đầu đã
vỡ nát, óc bắn tung tóe khắp phòng.
Chính là:

Những tưởng bạc vàng vào túi cạn
Nào ngờ tính mạng gửi trời cao.

Bên ngoài cảnh tượng càng nhốn nháo, tiếng la hét ầm ĩ:
- Kẻ cướp đánh lính, giết người!

Cả nhà họ Trương thi nhau gào khóc. Thúc Bảo thoáng nghĩ: “Thôi đã lỡ
tay đánh chết người, nếu vào thành thú tội, nợ không biết bao giờ gỡ cho
xong. Ta lại chưa khai họ tên gì với chủ quán, chi bằng vứt quách hành lý,
bỏ trốn là hơn." Lập tức Thúc Bảo lao thẳng ra khỏi cửa, không ngờ vướng
ngay dây, ngã lăn quay ra đất. Bọn lính xúm lại dùng câu liêm vừa chặn
vừa kéo, lại vác năm sáu cây thủy hỏa côn, nện tới tấp. Thúc Bảo chỉ còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.