TUYỂN TẬP IVAN BUNIN - Trang 35

vườn đã chớm héo khô vào lúc sắp sang thu. Và tôi đã lén lút lọt vào khu
vườn ấy, se sẽ mở cánh cổng nhỏ mà em đã mở khoá sẵn, se sẽ và mau
chóng chạy qua sân, rồi từ phía sau nhà kho tận cuối vườn, tôi bước vào
bóng tối lờ mờ và loang lổ của khu vườn, mà ở phía xa xa,trên chiếc ghế
dài dưới rặng táo, tôi đã thấy trăng trắng xiêm áo em, và tôi mau lẹ tiến lại,
sợ hãi mà mừng vui khi bắt gặp ánh mắt đợi chờ của em.

Thế rồi chúng ta ngồi mãi, ngồi mãi trong một niềm hạnh phúc ngỡ

ngàng. Một tay anh ôm lấy em, nghe biết được nhịp đập của trái tim em,
còn tay kia em nắm lấy bàn tay em, qua đó cảm biết được tất cả trong em.
Và trời khuya đến nỗi không còn nghe tiếng mõ đâu nữa cả, - ông lão đã
nằm trên một tấm ghế dài ở đâu đó, mồm ngậm tẩu mà mơ màng, sưởi ấm
dưới ánh trăng. Khi nhìn sang phải, tôi thấy mặt trăng vẫn thản nhiên toả
sáng cao cao trên khu vườn và thấy mái một ngôi nhà bóng loáng lên như
ánh vẩy cá.Khi nhìn sang trái tôi thấy một con đường nhỏ mọc đầy cỏ khô
chìm lấp dưới một rặng táo khác, và sau rặng táo tôi thấy từ trong một khu
vườn khác của nhà ai đó, ló ra rất thấp một ngôi sao đơn độc màu xanh lá
cây, một ngôi sao leo lét với vẻ đạm nhưng lại trông chờ, một ngôi sao
đang định nói gì đó nhưng lại nói chẳng thành lời. Thế nhưng cả khu vườn
lẫn ngôi sao ấy tôi chỉ thoáng qua, bởi lẽ trên đời bấy giờ chỉ còn bóng tối
lờ mờ và đôi mắt em lấp lánh loé sáng trong bóng tối lờ mờ đó.

Rồi sau đó, khi em đưa tiễn tôi ra tới cổng, tôi bảo em:
- Nếu có đời sau mà chúng ta lại được gặp nhau thì lúc ấy anh sẽ quỳ

xuống hôn chân em vì tất cả những gì em đã từng cho anh trên cõi trần thế
này.

Tôi bước ra giữa phố ngời sáng để trở về nơi mình tạm trú. Ngoái nhìn

lại, tôi vẫn còn thấy thấp thoáng bóng dáng nàng.

Giờ đây, đứng dậy rời khỏi bệ đá, tôi quay gót trở về bằng con đường

mình đã đến đây. À, mà không, ngoài việc đến thăm thành phố Cũ ra, tôi
còn có một mục đích khác nữa, tuy e sợ chẳng dám thú nhận với lòng mình,
nhưng thừa biết rằng việc thực hiện mục đích đó là không thể tránh khỏi.
Và thế là tôi cất bước tới, đi tới để nhìn lại một lần nữa và để rồi ra đi mà
không bao giờ trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.