TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 107

Một khung cửa sổ bất chợt mở ra trong trí nhớ. Trên tầng chín của một

khách sạn, hai cô bé mặc váy đỏ rộng đang chơi đùa bên cửa. Hai đứa trẻ
giống y nhau mặc quần áo như nhau, có lẽ sinh đôi người phương Tây.
Chúng nện kính cửa, húc vai vào và xô đẩy nhau. Mẹ chúng đang khâu,
lưng đưa về cửa sổ. Nếu như khung kính lớn vỡ toang hay tuột ra, chúng sẽ
rơi từ lầu chín xuống đất.

Chỉ có tôi là lo lắng. Mẹ chúng thì chẳng mảy may quan tâm. Thật ra

kính rất dày, không có gì phải lo.

- Đẹp lắm, - cánh tay trên giường cất tiếng khi tôi từ bên cửa sổ quay về.

Có lẽ nàng đang khen chiếc màn cửa, cùng kiểu hoa như khăn trải giường.

- Thế à? Nhưng nó bạc màu vì nắng và đã muốn tả tơi.

Tôi ngồi xuống giường và lấy cánh tay đặt lên đầu gối của mình.

- Đây mới thật là đẹp. Đẹp hơn bất cứ điều gì.

Tôi đưa tay phải nắm lấy bàn tay trái của nàng và đưa tay trái đỡ lấy chỗ

nối vai. Rồi tôi gập duỗi cánh tay của nàng.

- Nghiêm trang đấy nhé, - cánh tay nói, dường như mỉm cười dịu dàng. -

Thích chứ?

- Không đâu.

Một nụ cười lướt trên cánh tay, như ánh sáng hắt qua nó. Y như nụ cười

tươi mát trên bờ môi của cô gái.

Tôi quen nụ cười . Tì khuỷu tay trên bàn, nàng sẽ tựa má hay cầm lên đôi

bàn tay đang đắp điếm nhau. Dáng dấp dường như thiếu trang nhã ở một cô
gái trẻ - nhưng nó lại phảng phất một vẻ thu hút. Thành ngữ “tì khuỷu tay
trên bàn” chẳng còn đáng kể nữa. Vẻ tròn đầy của bờ vai, ngón tay, cằm,
đôi má, đôi tay, chiếc cổ cao, mái tóc, tất cả hòa hợp nhịp nhàng. Dao nĩa
trong các ngón tay nàng lướt nhẹ thuần thục. Thức ăn đi qua bờ môi nhỏ ấy
và nàng nuốt nhẹ - như không phải một người đang ăn mà là một nhạc điệu
quyến rũ của đôi bàn tay, gương mặt và cổ đang ngâm nga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.