“Tôi đã mất hy vọng ăn nằm với đàn bà từ lâu lắm rồi. Nhưng giờ đây có
một chỗ người ta thuốc các cô gái ngủ mê từ đầu đến cuối không tỉnh dậy
được”.
Có phải một cô gái ngủ mê, không nói gì, không nghe gì lại nói lên mọi
điều, nghe được mọi điều trước một ông già không còn đủ sức làm đàn ông
với đàn bà? Nhưng đây là lần đầu tiên Eguchi trải qua kinh nghiệm với đàn
bà như thế. Cô gái này chắc hẳn là đã bao lần kinh qua cái kinh nghiệm này
với các lão già như ông. Nàng nằm đây, hiến dâng tất cả cho ông nhưng
hoàn toàn vô thức, thân xác duỗi dài như trong một giấc đông miên, hơi thở
đều và nhẹ, khuôn mặt ngây thơ nghiêng qua một bên. Có lẽ một số lão già
đã vuốt ve, rờ mó khắp người nàng, có lẽ một số khác nhìn thân xác nàng
mà khóc nức nở về thân phận già nua của mình. Nàng chẳng thể hay biết gì,
trong cả hai trường hợp. Tuy nghĩ thế mà Eguchi cảm thấy không đủ sức
làm điều gì cả. Rất thận trọng, ông rút nhẹ tay khỏi gáy cô gái như thể giữ
gìn một đồ vật dễ vỡ; nhưng cùng lúc nỗi thôi thúc đánh thức nàng dậy một
cách hung bạo vẫn không nguôi ngoai trong lòng ông.
Khi ông rút tay về thì đầu và vai cô gái quay nhẹ đến khi nằm ngửa mặt.
Tưởng nàng có thể mở mắt, ông lùi người ra xa một chút. Mũi nàng, đôi
môi nàng, dưới ánh đèn rọi từ trần nhà, trông sáng rỡ tuổi trẻ. Nàng đưa
bàn tay trái lên miệng. Có vẻ như nàng sắp ngậm ngón trỏ, và Eguchi tự hỏi
nàng có thói quen làm thế khi ngủ không; nhưng không, nàng chỉ đặt ngón
tay lên môi thôi. Đôi môi lại hé ra, để lộ một vài cái răng. Nàng đã thở bằng
mũi, bây giờ thì bằng miệng, hơi thở có vẻ nhanh hơn chút. Nàng có bị đau
không, Eguchi tự hỏi rồi trả lời, không. Hai môi mở hé khiến ta tưởng một
nụ cười hàm tiếu lơ lửng trên đôi má. Một lần nữa tiếng sóng đập vào vách
đá cao nhô ra biển vọng về nghe như gần hơn. Chỉ cần nghe tiếng các ngọn
sóng khi rút lui người ta biết chắc là có những tảng đá lớn nằm ở chân vách
đá. Nước biển bị giữ lại đàng sau các tảng đá thì rút đi chậm hơn. Hơi thở
của nàng tỏa ra từ miệng có mùi nồng hơn là từ mũi lúc nãy. Tuy nhiên, đó
không phải là mùi sữa. Lạ thật, Eguchi tự hỏi lần nữa, sao ông lại ngửi thấy