không hay biết gì hết. Có phải vì thế mà khuôn mặt nàng, thân xác nàng
vẫn nguyên vẹn, vẫn trong sạch trước mắt ông lúc này? Nếu Eguchi không
hạ mình dở trò khỉ với nàng như những kẻ tham lam, ấy chỉ vì ông thấy
nàng rất đẹp khi ngủ. Có phải sự khác biệt giữa ông và các lão già khác
nằm ở chỗ ông còn nội lực hoạt động như một người đàn ông? Các lão già
đó cần cô gái ngủ rất say, một giấc ngủ không đáy. Còn Eguchi, đã hai lần
ông tìm cách đánh thức nàng dậy, nhẹ nhàng thôi. Giả dụ bất ngờ cô gái lại
mở mắt tỉnh dậy, ông thấy mình thực tình chẳng biết định làm gì với nàng;
vậy mà ông vẫn thử làm, xuất phát từ cảm giác yêu mến cô gái này. Không
phải đâu, ông đoán là nó xuất phát từ nỗi lo sợ và sự trống rỗng trong ông.
“Có lẽ mình nên ngủ thôi” Ông nghe mình lẩm bẩm một cách vô ích, rồi
thêm, “đây không phải là giấc ngủ nghìn thu đâu. Không phải thế đâu, cho
nàng hay cho cả mình”.
Ông nhắm mắt lại, tin rằng sau cái đêm lạ lùng này mình sẽ thức dậy
buổi sáng, còn thở, có khác chi tất cả những đêm bình thường trước đó. Cô
gái ngủ với ngón trỏ đặt trên miệng nhưng cái cùi chỏ lại thọc ngang phía
ông làm ông khó chịu. Eguchi dùng ngón trỏ và ngón giữa nắm lấy cổ tay
nàng, kéo cánh tay dài ra dọc theo người; cùng lúc ông cảm thấy mạch
nàng đập, nhẹ và đều. Hơi thở êm dịu của nàng thì có phần chậm hơn ông.
Gió thỉnh thoảng lại thổi qua mái nhà nhưng không còn rít lên những âm
thanh báo hiệu mùa đông sắp về. Tiếng sóng ầm ầm đập vào vách đá nhô ra
biển nghe dịu bớt khi dội lên cao, và cái tiếng vang đến từ mặt biển này
nghe như âm nhạc đến từ thân thể cô gái cùng với nhịp đập của trái tim và
mạch đập ở cổ tay nàng. Một con bướm trắng muốt lượn đi lượn lại theo
điệu nhạc, dưới đôi mi khép kín của ông. Eguchi buông cổ tay nàng ra. Ông
sẽ không chạm vào người nàng bất cứ chỗ nào nữa. Mùi thơm từ hơi thở, từ
mái tóc, từ thân thể nàng, đều thoáng dịu.
Những ngày chạy trốn về Kyoto bằng đường tỉnh lộ nhỏ với cô bạn có
lần bị máu đọng trên ngực lại trở về trong trí nhớ ông già Eguchi. Cái kỷ
niệm này sao sống động thế ngay bây giờ, có lẽ vì ông được bao bọc trong