cái ấm nồng tỏa ra từ một thể xác tươi trẻ. Có rất nhiều đường hầm ngắn
trên đường xe lửa nối các tỉnh miền Tây với thành phố Kyoto. Mỗi lần tàu
chạy vào đường hầm cô gái như thể kinh hãi kéo đầu gối mình sát lại đầu
gối ông và nắm chặt tay ông. Và mỗi khi tàu ra khỏi đường hầm thì thấy
một khe núi hay một ngọn đồi với dải cầu vồng giăng trên.
“Trông xinh quá!”, hay “Thú nhỉ!”. Nàng thốt lên lời khen vui vẻ mỗi lần
thấy chiếc cầu vồng bé nhỏ, và thực ra nàng cứ đưa mắt hết sang trái rồi
sang phải nên lúc nào cũng tìm được một cái cầu vồng mỗi khi tàu ra khỏi
đường hầm. Thỉnh thoảng màu sắc hiện ra quá mờ nhạt khiến ta không thể
phân biệt và nàng cảm thấy đó là một điềm gở giữa đám cầu vồng xuất hiện
nhiều một cách lạ lùng này.
“Anh có tin là người ta đuổi theo mình không? Em lo người ta chặn bắt
khi mình tới Kyoto. Và một khi em bị bắt về, người ta sẽ không cho em ra
khỏi nhà nữa”.
Eguchi hồi đó vừa học xong đại học và mới đi làm nên không thể kiếm
sống được ở Kyoto; ông cũng biết rõ là trừ trường hợp hai người cùng tự
sát, sớm hay muộn họ phải quay lại Tokyo. Nhưng những chiếc cầu vồng
nhỏ nhắn khiến ông liên tưởng đến sự trinh trắng của những bộ phận kín
đáo trên thân thể cô gái, và sự liên tưởng này cứ nằm mãi trong đầu ông.
Ông đã nhìn thấy sự trinh trắng đó trong một quán trọ nằm bên bờ sông
Kanazawa. Đó là vào một đêm tuyết mỏng rơi. Ông bị xúc động mạnh, hơi
thở nghẹn lại, nước mắt ứa ra. Từ đó cho đến suốt mấy chục năm sau ông
không còn bao giờ nhìn thấy sự trinh trắng như thế nơi những người đàn bà
khác; và ông nghĩ rằng ông thấu hiểu mọi sự trinh trắng, rằng sự trinh trắng
ở chỗ kín chỉ riêng cô gái này có mà thôi. Ông tìm cách cười xóa cái ý
tưởng này đi nhưng nó đã thành một sự việc có thật trong niềm khao khát
khôn nguôi của ông và nó vẫn còn là một kỷ niệm mãnh liệt theo ông mãi
cho tới tận tuổi già. Gia đình cô gái gửi một người tìm bắt và dẫn nàng về
lại Tokyo; ít lâu sau nàng bị gả chồng.