khi thức dậy. Ông vạch trên ngực nàng vài dấu vết hằn đỏ màu máu và thấy
cả người run rẩy.
“Cô sẽ bị cảm đấy”. Ông kéo chăn lên ngực nàng. Rồi uống trộng luôn
hai viên thuốc ngủ bên gối. “Nặng cân lắm đấy, nhất là phần dưới!” Ông
lẩm bẩm, đưa tay xuống kéo người nàng vào sát mình.
Sáng hôm sau, ông già Eguchi bị mụ đàn bà gọi dậy đến hai lần. Mụ gõ
nhẹ cửa lần thứ nhất.
“Thưa ông, chín giờ sáng rồi đó”.
“Tôi dậy đây. Chắc ở phòng ngoài lạnh lắm”.
“Tôi đã đốt lò sưởi lâu rồi”.
“Mưa tuyết thế nào rồi?”
“Tạnh rồi. Nhưng trời đục lắm”.
“Vậy à?”
“Tôi đã dọn sẵn bữa ăn sáng cho ông rồi đấy”.
“Được rồi”. Ông trả lời lạnh nhạt trong cơn ngái ngủ và khép mắt lại. Để
người dính chặt vào làn da khác thường của cô gái, ông thầm thì, “Quỷ sứ
đến với ta đây”.
Không quá mười phút sau, mụ đàn bà lại lên tiếng.
“Ông ơi!” Mụ đập cửa mạnh hơn. “Ông ngủ lại sao?” Giọng mụ đầy bực
tức.
“Cửa không khóa mà” Ông nói. Mụ bước vào. Uể oải, ông ngồi dậy. Mụ
giúp ông thay áo quần, ngay cả giúp mang vớ nhưng cử chỉ của mụ làm
ông khó chịu. Hai người sang phòng ngoài và mụ rót trà cho ông. Hớp từng
ngụm nhỏ, ông thấy trà ngon như thường lệ. Mụ mở to mắt nhìn ông, cái
nhìn lạnh và đầy nghi hoặc.
“Cô em này, ông thấy sao? Có thích lắm không?”