TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 1230

“Được lắm”.

“Thế thì tốt. Và ông có được những giấc mơ đẹp?”

“Giấc mơ? Tôi chẳng nằm mơ gì cả. Chỉ ngủ thôi. Lâu lắm rồi tôi mới

được ngủ ngon thế này”. Ông ngáp không che miệng. “Tôi chưa tỉnh người
hẳn”.

“Tôi nghĩ rằng ông rất mệt mỏi đêm qua”.

“Thì do cô ấy mà ra cả. Cô ấy đến đây thường không?”

Mụ đàn bà hạ ánh mắt, nét mặt tỏ ra nghiêm khắc.

“Tôi muốn yêu cầu bà một chuyện khá đặc biệt” Ông nói, ra vẻ đĩnh đạc.

“Khi nào tôi ăn sáng xong, bà vui lòng cho tôi thêm vài viên thuốc ngủ. Tôi
sẽ trả thêm tiền. Tôi không biết khi nào cô ấy thức dậy đâu”.

“Ý, không được đâu”. Mặt mụ tái đi, xám xịt. Đôi vai căng cứng. “Ông

đi quá đà rồi đấy”.

“Quá đà?” Eguchi tìm cách cười nhưng cười không ra.

Mụ đàn bà bỗng đứng dậy vội vã đi vào phòng bên cạnh, có lẽ mụ nghi

ông đã làm điều gì đó với cô gái.

Năm

Những ngày Tết qua đi. Biển đầy sóng lừng giữa mùa đông giá lạnh.

Trên đất liền chỉ có gió nhẹ.

“Chịu ông thật! Đêm nay lạnh thế mà ông cũng bỏ công”. Mụ đàn bà mở

cổng “ngôi nhà người đẹp ngủ mê”.

“Vì lạnh thế mà tôi đến đấy”. Ông già Eguchi nói. “Giá mà có chết đi

thình lình trong một đêm như thế này, trong mùi da thịt ấm áp một cô gái
trẻ, đối với một người già thì là thiên đường quá đi rồi”.

“Ông nói gở làm sao ấy”.

“Ôi, người già là hàng xóm của thần chết mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.