“Chúng tôi thu xếp mọi việc đâu vào đó để cái việc lặt vặt này không
đánh thức cô ta”.
“Việc lặt vặt à? Và cô ta không hay biết gì khi người ta khiêng cái xác
chết đi?”
“Đúng”.
“Thế thì cô này kinh khủng thật”.
“Kinh khủng? Cô ta có gì kinh khủng đâu. Ông đừng nói chuyện phi lý
như thế nữa, và ông nên vào ngay phòng bên. Ông thấy cô nào trong mấy
cô trước có vẻ kinh khủng không?”
“Có lẽ tuổi trẻ là điều kinh khủng đối với đàn ông già cả”.
“Ông nói thế có nghĩa gì?” Mụ cười nhạt, đứng dậy, bước tới cánh cửa
bằng gỗ thông bá hương, mở hé, và nhìn vào. “Ngủ say nhanh thật. Đây
này, đây này”. Mụ rút cái chìa khóa từ đai lưng. “Chút nữa tôi quên nói với
ông, đêm nay có hai cô”.
“Hai?” Eguchi chưng hửng. Có lẽ các cô gái đã biết chuyện lão Fukura
chết ở đây.
“Xin mời ông vào”. Mụ rút lui.
Eguchi không còn tò mò và ngượng ngùng như lần đầu tiên đến đây
nhưng ông lại lùi người khi vừa mở cửa phòng.
Cô gái này cũng đang học nghề hay sao? Nàng có vẻ cục mịch và hoang
dại, khác với cô gái nhỏ nhắn đêm trước. Vẻ hoang dại làm ông hầu như
quên hẳn cái chết của Fukura. Nàng được đặt nằm ngủ gần cửa phòng. Có
lẽ vì không quen với các phụ tùng cần thiết cho người già như chăn điện,
hay có lẽ vì thân nàng chứa đủ nhiệt để xem thường cái rét mùa đông, nàng
để trụt cái chăn xuống dưới bụng. Nàng nằm ngửa, đôi chân và đôi tay
dang rộng. Núm vú rộng và đen tím. Cái màu không đẹp chút nào dưới ánh
sáng phản chiếu từ các tấm màn nhung đỏ thẫm. Và màu da từ cổ tới ngực