lấy phần phi thời gian, chiếu thẳng vào nội tâm con người, một người đàn
ông: Ogata Singo.
Tiếng núi xoay quanh nhân vật chính Ogata Singo, 62 tuổi. Ở Nhật, ở
Tàu hay Việt Nam, tuổi 50 đã là "già": ngoài việc được con cháu tôn vinh,
chính đương sự cũng muốn tự phong mình lên lão để được hưởng địa vị
một kẻ đạt đến cái tuổi, vẫn được người ta lập đi lập lại một cách sáo mòn
là "xưa nay hiếm". Hiếm đối với thời xưa, thiếu thuốc thang chữa bệnh,
sang thời nay, tuổi năm mươi, sáu mươi, không còn hiếm nữa, nhưng hình
như người ta vẫn tồn cổ, vẫn thích "được già", vẫn muốn bám chặt vào địa
vị khả kính giả tạo đã mất của "lão ông" trong xã hội phương Đông ngày
trước. Sơn âm là tiếng vọng trong tâm hồn những lão ông, chưa đủ già để
an phận và đã qua thời trẻ để có thể xây dựng lại cuộc đời. Sơn âm cũng là
ngọn đồi chôn những tạp âm chồng chất của cuộc sống bị dồn ép trong cõi
không nói được, không thổ lộ được, của một kiếp người đã trọng tuổi.
Singo là một ông già có địa vị cao trong xã hội, làm giám đốc một công
ty ở Tokyo, sống trong biệt thự ở Kamakura, với một gia đình bề ngoài cao
sang, con cái nền nếp.
Ông già - cực kỳ nhậy cảm - này, đặc biệt thính tai, đã nhận thấy những
tín hiệu đãng trí, lãng tai của mình. Chúng ta đã thấy đôi mắt lạ lùng của
Kawabata trong Xứ tuyết và Ngàn cánh hạc, thì ở đây là sự tung hoành của
đôi tai. Với độ nhạy cảm bất bình thường, suốt đời Singo đã nghe, và cảm
thấy tất cả âm thanh của cuộc sống chung quanh, từ tiếng hạt dẻ rơi trong
bữa tiệc cưới, tiếng ngáy của người vợ già, đến tiếng sương rơi trên lá... ở
độ nhạy cảm như thế, cuộc sống tầm thường sẽ có một ý nghĩa khác
thường. Ví dụ nghe thấy tiếng quả dẻ rơi:
"Thân phụ Yasuko muốn làm đám cưới con gái ở nhà để tiễn cô út. Singo
không bao giờ quên được, đúng lúc mọi người cùng nâng chén, một quả dẻ
rơi.
Quả dẻ rơi xuống viên đá lớn trong vườn, nẩy lên rồi rớt xuống suối. Mặt
đá có lẽ dốc lắm, cho nên hạt dẻ mới bật lên đẹp lạ lùng như vậy.