TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 190

trở nên lố bịch trong phim. - Tôi cảm thấy như thể sắp khóc khi cầm chiếc
mặt nạ hề bằng giấy của trẻ con trong tay. - Vì một nhẽ, là cái này trông sẽ
giống màu đen mờ khi lên ảnh. Và nếu nó không có một nụ cười dễ thương
hơn với một làn da trắng rạng rỡ thì...

Cái lưỡi đỏ thè ra từ khuôn mặt nâu.

- Lúc này ở văn phòng người ta đang thử sơn trắng nó.

- Nếu không kiếm được chiếc mặt nạ nghệ thuật nào, thì tốt nhất chúng

ta nghỉ quay, - một người đàn ông ở phòng kịch bản nói, có lẽ là thông cảm
với sự thất vọng của tôi. - Chúng ta sẽ đi lùng mặt nạ một lần cuối cùng
chứ? Mới mười một giờ, có lẽ ở Kyogoku người ta vẫn thức.

Chúng tôi lái xe đi nhanh dọc theo con đê của dòng Kamo. Ánh sáng rực

rỡ từ những ô cửa sổ của bệnh viện bên bờ đối diện phản chiếu xuống
nước. Tôi không thể tưởng tượng được rằng có rất nhiều bệnh nhân đang
đau đớn trong một bệnh viện có tất cả các ô cửa sổ được chiếu sáng ấy. Tôi
tự hỏi liệu có thể để các cửa sổ bệnh viện sáng rực không nếu chúng tôi
không thể tìm được những chiếc mặt nạ phù hợp.

Chúng tôi lục tung hết các cửa hàng đồ chơi ở Shinkyogoku khi người ta

bắt đầu đóng cửa. Chúng tôi biết là đã hết hy vọng. Chúng tôi mua hai
mươi chiếc mặt nạ rùa giấy. Chúng đáng yêu, nhưng khó có thể gọi là nghệ
thuật. Phố Shijo đã ngủ say.

- Đợi một lát. - Người đàn ông ở phòng kịch bản vòng xuống một con

hẻm. – Ở đó có rất nhiều cửa hàng bán những đồ thờ Phật cũ. Tôi nghĩ họ
cũng có cả đạo cụ cho kịch Noh.

Nhưng phố phường đều đã đi ngủ cả. Tôi ghé mắt qua khe cửa nhìn vào

bên trong các cửa hiệu.

- Sáng mai, khoảng bảy giờ tôi sẽ lại đến. Dẫu sao thì tối nay chúng ta

cũng đã cố hết sức rồi.

- Tôi cũng sẽ đi cùng. Nhớ đánh thức tôi. - Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.