- Cậu ấy vội vậy đấy, - mẹ nàng nói. - Còn quả lựu mới xinh xắn làm
sao.
Anh đã để nó trên hiên.
Rõ ràng là anh đã đánh rơi nó khi sự ấm áp ấy bao trùm lên mắt anh và
anh bắt đầu bẻ nó. Nhưng anh không bẻ hẳn nó ra làm đôi. Nó lộ ra đầy hạt.
Mẹ nàng đem quả lựu vào bếp rửa, rồi đưa cho Kimiko.
Kimiko nhăn mặt và lùi lại, và rồi, đỏ mặt lên một lần nữa, cầm nó với
đôi chút ngượng ngùng.
Hình như Keikichi có lấy ra vài hạt ở phần đầu quả.
Vì mẹ đang nhìn nàng nên sẽ thật là lạ nếu Kimiko từ chối không ăn.
Nàng cắn một cách thờ ơ. Vị chua đầy miệng nàng. Nàng cảm nhận niềm
hạnh phúc u buồn, như thể nó đang xuyên thấm vào tận tâm hồn nàng.
Không để ý, mẹ nàng đứng lên.
Bà đi đến trước gương và ngồi xuống.
- Con trông tóc mẹ bây giờ này. Mẹ đã tạm biệt Keikichi với mái tóc bù
xù này đây.
Kimiko có thể nghe thấy tiếng lược.
- Khi cha con mất, - mẹ nàng nói nhẹ nhàng, - mẹ đã rất sợ chải đầu. Lúc
chải đầu mẹ sẽ quên mất việc đang làm. Lúc đó mẹ chìm đắm trong suy
nghĩ như thể cha con đang chờ đợi mẹ kết thúc .
Kimiko nhớ rằng mẹ có thói quen ăn những gì mà cha còn bỏ thừa trên
đĩa.
Nàng cảm thấy có cái gì đó níu kéo nàng, một niềm hạnh phúc khiến
nàng muốn khóc.
Có lẽ mẹ đưa quả lựu cho nàng là bởi vì không muốn ném nó đi. Chỉ bởi
vì điều đó. Điều đã trở thành thói quen không muốn bỏ đi cái gì của mẹ.