CAO XANH LỘNG GIÓ
Nhà Keisuke nằm trên bờ một con sông lớn đổ ra biển. Con sông chảy
dọc theo vườn nhà. Nhưng vì có một con đê cao che khuất, nên từ trong
nhà không nhìn thấy được dòng chảy. Trên bờ sông có một hàng thông reo,
thấp hơn con đê con chút, mặc nhiên được xem như là cây trong vườn nhà
Keisuke.
Phía trước hàng thông có một bức tường rào uốn quanh. Michiko vượt
qua bức tường rào ấy để đến chơi với Keisuke. Không đúng. Để gặp mặt
Keisuke. Cả Michiko và Keisuke đều học lớp bốn trường tiểu học. Việc đi
vào nhà không bằng cổng trước hay cổng sau mà vượt qua bức tường rào là
bí mật của hai người. Đối với Michiko thì không dễ chịu lắm. Nàng phải
lấy hai tay che đầu và mặt, rồi dùng ngực trườn qua bức tường rào. Thường
thường, Keisuke đỡ nàng bằng cánh tay khi Michiko vượt qua vườn nhà.
Vì Michiko đến với Keisuke hầu như là mỗi ngày nên Keisuke ngượng
với những người trong nhà và chỉ bảo lối đi bí mật vượt qua bức tường rào.
- Thích thật đấy nhỉ! Ngực em cứ đập thình thịch – Michiko nói
Vào một ngày, Keisuke trèo lên cây thông và khi đang ở trên cây thì
Michiko đến. Không nhìn quanh, bước chân Michiko đi dọc bờ sông và
ngừng ở chỗ cũ của bức tường rào, như thường lệ. Nàng nhìn xung quanh.
Nàng đưa bím tóc trôi dài ra phía trước, ngậm khoảng một nửa vào miệng,
thơ ngây đưa người vượt qua bức tường rào.
Trên cây, Keisuke nín thở. Michiko đi qua vườn. Vì không thấy Keisuke
ở chỗ cũ mà nàng nghĩ chắc chắn phải có, Michiko bước lùi ra sau như
hoảng sợ, nép mình sau bóng của bức tường rào, khiến Keisuke không nhìn
thấy.
- Michan, Michan. – Keisuke gọi
Michiko bước ra khỏi bức tường rào, nhìn xung quanh vườn.