- Lúc ấy thì cô đã có chồng con và chắc gì đến được nữa... Nhưng có
chuyện gì vậy? Cô muốn nói với tôi điều gì phải không?
- Tôi muốn xin ngài cho tôi thôi việc. - Ayco nói bằng một giọng rất lạ.
Singo không biết trả lời ra sao, mặc dù ông cũng đã có chuẩn bị tinh
thần.
- Nhưng tôi đến thăm ngài hôm nay không phải để nói về chuyện ấy. -
Ayco kết luận một cách trang nghiêm khác thường đối với tuổi của cô. -
Xin để dịp khác tôi sẽ thưa chuyện với ngài sau.
- Thì ra là thế! - Singo lẩm bẩm. Tâm trạng vui vẻ của ông đã tiêu tan.
Cô gái này đã làm việc với ông ba năm trời, cô luôn ở sát bên ông, vậy
mà giờ đây ông thấy cô xa lạ hẳn. Cũng chẳng phải là ông chú ý đặc biệt gì
đến cô - cô chỉ là thư ký của ông và chấm hết.
Nhưng dù sao ông cũng muốn can ngăn cô, thuyết phục cô. Song nghĩ
cho cùng thì cô chẳng phải là nô lệ của ông.
- Chắc tôi chính là nguyên nhân khiến cô xin nghỉ việc phải không? Tôi
đã bắt cô dẫn tôi đến căn nhà đó và cô đã phải trải qua những sự khó chịu
ghê gớm. Tôi hình dung ra được cô khó chịu như thế nào khi cùng làm
trong một hãng với Suychi.
- Xin thú thực là tôi hết sức khó chịu. - Ayco thẳng thắn đáp. - Nhưng
sau đó tôi đã nghĩ lại và kết luận rằng, ở địa vị ngài, mọi người cha đều
hành động như vậy. Tôi cũng thấy được rằng mình hoàn toàn sai trái. Khi
anh ta mời tôi đi nhảy, tôi đã mừng muốn chết! Thậm chí tôi còn cùng anh
ta đến chơi nhà cô ả kia nữa chứ...Hư hỏng đến như vậy.
- Nói thế có hơi quá không?
- Nhưng quả thực là tôi đã trở nên tồi tệ quá! - Ayco nói và nhắm mắt lại
một cách thảm hại. - Nếu ngài cho tôi nghỉ việc, tôi sẽ tìm cách bảo cô ả kia
để cho con trai ngài được yên. Chỉ có như vậy tôi mới trả ơn ngài được.