TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 63

- Thế sắc trời trong gương là màu sắc mà đôi mắt của gương nhìn thấy

hay sao?... - Kyoko muốn nói: “Là màu sắc của hai người yêu nhau thắm
thiết nhìn thấy hay sao”. Sắc cây in bóng trong gương cũng xanh tươi hơn,
so với màu thực có.

- Đây là dấu ngón tay cái em đấy. Ngón cái của bàn tay mặt - Chồng

nàng chỉ vào mép gương.

Tim Kyoko chẳng hiểu sao bỗng thắt lại. Nàng hà hơi vào chỗ ấy và vội

vã chùi đi cái dấu tay.

- Đừng chùi. Em không biết, chứ hôm đầu tiên em giúp anh nhìn thấy

mảnh vườn, trên mép gương cũng có một dấu tay em.

- Thế mà em chẳng để ý.

- Em thì dĩ nhiên em không để ý rồi, nhưng bây giờ thậm chí anh còn

biết đích xác dấu tay của ngón cái với ngón trỏ của em khác nhau ra sao.

Có lẽ chỉ những ai ốm liệt giường dài ngày mới có thể ghi nhớ từng dấu

tay của vợ.

Chồng nàng gần như đã ốm suốt từ dạo họ mới cưới nhau. Thậm chí anh

đã vắng mặt trong suốt cuộc chiến tranh.

Nhà họ bị bom thiêu trụi, nên hai vợ chồng đã phải thuê tạm một căn

phòng của một đôi vợ chồng mà Kyoko quen. Hồi ấy, người chồng đang
còn ở trong quân ngũ. Già một tháng sống dưới mái nhà của chính mình và
hai tháng ngụ trong căn phòng thuê tạm - đó là toàn bộ khoảng thời gian
mà chồng nàng còn khỏe mạnh bên nàng.

Khi chiến tranh sắp chấm dứt, anh mới bị gọi vào quân đội.

Nhưng anh chỉ phải đào hầm đào hố đâu vài hôm trong một phi trường,

rồi ngã ốm ngay và trở về nhà. Đúng hôm đó thì chiến tranh cũng chấm dứt
luôn. Anh không tự đi lại được, nên Kyoko phải đưa ngay anh về nếp làng
mà cha mẹ nàng đã tản cư lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.