“Đúng. Nhưng chưa bao giờ em được ngắm cảnh kỹ lưỡng như vậy.
Enoshima đã thay đổi quá nhiều. Mà cô, sự tích tu viện cho những người
đàn bà muốn trốn chồng thật là tức cười, cô nhỉ.”
“Nhưng em trả thù như vậy ấy à? Bằng cách quyến rũ thằng bé, hay là bị
thằng bé nó quyến rũ?”
Otoko buông tay khỏi vai Keiko, nàng nói tiếp:
“Xem ra cô mới là người có quyền ghen.”
“Cô Otoko, cô ghen thật ấy à. Ô, cô làm em sung sướng quá.”
Keiko ôm cổ Otoko, ngả người vào cô giáo. Cô gái nói tiếp:
“Cô xem. Em có thể là con quỷ dữ với mọi người. Nhưng với cô lại
khác…”
“Nhưng mà tại sao em mang theo hai tấm tranh đắc ý nhất của em.”
“Ô, dù là đứa con gái hung dữ, em cũng muốn người ta nghĩ tốt về mình
chứ cô. Taichiro viết cho em rằng hắn đã treo tranh của em trong phòng học
của hắn.”
Otoko bình thản hỏi:
“Như thế là trả thù cho cô đấy à?”
“Dạ.”
“Hồi ấy, thằng bé còn bế ngửa. Nó không biết gì về chuyện cha nó với
cô. Chuyện cô đau lòng là về sau nghe tin nó có em gái. Bây giờ nghĩ lại,
quả là hồi đó cô quá khốn khổ. Chắc bây giờ con bé cũng có chồng rồi.”
“Cô có muốn em phá nát gia cang nhà nó ra không?”
“Ghê quá, Keiko ơi. Em phải tự cho mình là đẹp lắm, dù là nói chơi như
vậy. Em sẽ tạo vấn đề rất nhiều cho em và cho mọi người. Không phải
chuyện đùa vô hại đâu em.”