TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 825

“Ngày nào em còn có cô, em không sợ gì trên đời. Em mà mất cô là hết.

Mất cô làm sao em còn vẽ được nữa. Cô ơi, mất cô có thể em sẽ bỏ vẽ…
Có thể em sẽ bỏ luôn cuộc sống này.”

“Đừng nói nhảm.”

“Em nhiều khi thắc mắc là ngày xưa, nếu chủ tâm, cô có phá nổi gia

cang nhà ông ta không cô nhỉ?”

“Hồi ấy cô mới là con bé nữ sinh… Và họ đã một con rồi.”

“Nếu là cô, em đă chiếm đoạt lấy ông ta.”

“Em chưa biết được sức bền vững của gia đình đâu.”

“Bền vững hơn cả nghệ thuật?”

Otoko nghiêng đầu, thoáng nét buồn. Nàng nói:

“Ô… Ngày ấy cô chưa nghĩ đến nghệ thuật.”

Keiko quay lại. Cầm nhẹ cổ tay Otoko, cô gái hỏi:

“Cô. Tại sao cô sai em đưa đón ông ta?”

“Vì em trẻ đẹp. Vì cô kiêu hãnh muốn khoe học trò của mình.”

“Cô, em ghét cô không nói thật với em dù là chuyện gì. Cô đừng dối em.

Cô biết em rình cô rất kỹ mà. Rình bằng con mắt ghen tuông của em.”

“Em rình cô sao?” Otoko nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé đang lấp lánh ánh

trăng. Nàng nói tiếp:

“Cô không có gì giấu em. Sự thật là hồi chia tay, cô mới mười sáu. Bây

giờ cô đã trung niên, thân hình không còn như xưa. Cô không muốn gặp lại
người ta chỉ vì sợ người ta vỡ mộng.”

“Ông ta mới là người phải sợ làm cô vỡ mộng. Em ngưỡng mộ cô, em

thấy cô đẹp hơn hết mọi người em đã gặp. Còn ông ta, chính ông ta làm em
vỡ mộng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.