Otoko yên lặng. Keiko hỏi:
“Cô có gớm guốc khi sờ vào chân ai lông lá không cô?”
Otoko không trả lời.
“Em muốn làm dáng với cô. Dù sao em cũng là đàn bà.”
Hóa ra Keiko trị lông chân cho trơn tru là để chiều nàng. Đàn bà với đàn
bà, Keiko cũng muốn da dẻ mình mịn màng. Otoko vừa gớm vì thấy lông
rụng theo kem, mà vừa rạo rực vì lời nói chân thực của Keiko. Nàng vẫn
nghe lảng vảng cái mùi chua ngai ngái, mặc dầu Keiko đã rửa sạch lớp kem
thừa trên da.
Rửa xong, Keiko trở lại kéo váy lên khoe cẳng chân trắng như sữa. “Cô
sờ mà xem. Bây giờ không ráp chút nào.” Otoko ngắm chân Keiko nhưng
không sờ. Keiko vỗ nhẹ da đùi mấy cái, nhìn Otoko như thắc mắc chuyện
gì đã trái ý nàng. Keiko hỏi:
“Cô khó chịu chuyện gì?”
Tránh mắt đi nơi khác, Otoko nói:
“Keiko, từ nay đừng bao giờ bôi kem khử lông trước mặt cô.”
“Em không hiểu giấu cô để làm gì. Với cô, em còn bí mật gì nữa đâu.”
“Tất nhiên là em không phải cho cô coi những chuyện cô không thích
coi.”
“Cô sẽ quen đi thôi. Như cắt móng chân vậy.”
“Em cũng không nên cắt móng chân trước mặt người khác. Em để móng
vụn bay tứ tung. Bận sau khum bàn tay mà che lại.”
Keiko lắp rắp vâng lời.
Sau lần ấy, Keiko không phơi bày mà cũng không giấu diếm mỗi khi khử
lông. Nhưng Otoko không bao giờ quen được với cảnh ấy. Mùi kem khử
lông không khó chịu như lần đầu, có thể kem tốt hơn, nhưng cảnh khử lông