“Em không phải là cô gái nhỏ.”
“Em người lớn vậy sao?”
Vừa nói, Oki vừa nựng nhũ hoa của nàng. Lúc ấy Oki cũng nghĩ tới đứa
con trong bụng người yêu, và nó sẽ ra sao nếu Oki bất thần chết đi. Suy
nghĩ này, về sau khi đọc cuốn truyện, Otoko mới biết.
Chắc bà mẹ nghĩ Otoko xuống cân không phải tại nhớ Oki nên mới nói
đến chuyện nàng hao gầy vào thời tiết nóng. Otoko tạng người thanh nhã,
xương nhỏ vai gầy, nhưng nàng ít khi đau ốm. Tất nhiên sau cuộc tình bất
hạnh nàng đã hao mòn, và bạc nhược hiện ra trong ánh mắt. Nhưng nàng
phục hồi mau chóng. Tấm thân son trẻ bền bỉ làm dịu đi những thương tổn
nội tâm. Thỉnh thoảng nghĩ đến Oki thì nét buồn mới thoáng trên dung
nhan, còn thường thường không ai ngờ nàng có sầu muộn trong lòng. Nét
buồn này lại làm cho nàng càng đẹp hơn.
Từ thủa nhỏ, Otoko biết mẹ hay mất cân vào mùa hè. Nàng thường lau
mồ hôi lưng và ngực cho mẹ, biết mẹ gày gò là vì thời tiết nóng nực dù mẹ
không nói ra. Nhưng Otoko bấy giờ quá nhỏ để lo mình sau này cũng
không hợp với mùa hè. Từ hồi hai mươi lăm hai mươi sáu, Otoko thường
mặc kimono thay vì váy hay quần, sự hao mòn tuy không lộ liễu nhưng vẫn
có đấy.
Bây giờ, mỗi khi hè tới, thấy mình gầy đi, nàng lại nhớ mẹ. Với năm
tháng, vấn đề càng ngày càng nặng hơn.
Có lần nàng hỏi mẹ:
“Uống thuốc bổ gì mẹ nhỉ? Họ quảng cáo đủ thứ trong báo, mẹ đã thử
thứ nào chưa?”
Bà mẹ trả lời mơ hồ:
“À, thuốc bổ có lẽ cũng tốt.”
Rồi bà nắm lấy đề tài: