“Thuốc bổ tốt nhất cho đàn bà là lấy chồng.”
Otoko yên lặng.
“Đàn ông là thần dược mang cho đàn bà sự sống. Đã là đàn bà thì phải
dùng thuốc này.”
“Dù nó là thuốc độc cũng phải uống hả mẹ?”
“Dù là thuốc độc. Con uống thuốc độc một lần rồi mà con đâu có biết,
đúng không? Nhưng mẹ biết con có thể kiếm được thuốc trị độc. Nhiều khi
cần độc trị độc. Thuốc có thể đắng, nhưng con nhắm mắt nuốt xuống là
xong. Dù con có nghẹn, có tưởng là thuốc không qua khỏi cổ.”
Mẹ Otoko chết đi mà không được thấy con gái thành gia thất. Điều ước
ao cuối cùng, bà không được toại nguyện. Otoko không bao giờ nghĩ Oki là
một thứ thuốc độc. Ngay khi ở trong nhà thương điên, nàng không oán hận
ông. Nàng chỉ gần mất trí vì tình. Còn liều thuốc độc mà nàng uống để tự
vẫn đã được tẩy hết ra khỏi cơ thể. Cả Oki và con nàng đã rời bỏ nàng, và
những vết sẹo để lại chắc phải nhạt đi. Vậy mà tình nàng dành cho Oki vẫn
nguyên vẹn.
Thời gian qua. Nhưng thời gian có những dòng chảy khác nhau. Như
dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước
ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi
với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi
người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng
là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi
với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ,
không biết dòng thời gian của đời nàng trôi thế nào, và Oki tuy vẫn không
quên, nhưng tất có một dòng thời gian khác. Dù yêu nhau, chắc khó mà
cùng trôi theo một dòng thời gian với nhau.