người một rồi sẽ gặp nhau trong vườn chỗ rặng anh đào. Chừng nào chị
chưa đến thì ngắm hoa một mình vậy. Anh đào nở làm sao chán được.
- Nếu vậy, dễ thường anh cứ đi luôn một mình có hơn không?
- Đồng ý thôi. Nhưng e là tối nay trời đổ mưa, hoa sẽ rụng mất.
- Cảnh hoa rụng cũng rất tuyệt.
- Những cánh hoa vấy bùn, tơi tả vì mưa - đấy mà là cánh hoa rụng ư??
Chị biết rồi kia mà: Hoa rụng... (
).
- Người gì đến khó chịu!
- Ai trong chúng ta kia chứ?
Mặc xong chiếc áo khuông giản dị, Chieko rời nhà.
Chùa Heian Dgingu, nổi danh với ngày lễ Kỷ Nguyên của mình, được
coi là không cổ lắm. Người ta dựng lên ngôi chùa này vào năm 1895 để
tưởng niệm thiên hoàng Kammu (
), người hơn ngàn năm trước đã hạ
chiếu thiên đô về chỗ bây giờ là Kyoto.Cổng tam quan và chùa ngoài giống
y như cổng Otemmon và cung Daigokuden ở Heian. Cũng hệt như về sau
người ta trồng cam, chanh và anh đào vậy. Từ năm 1932 trở đi, ở chùa
người ta bắt đầu tưởng nhớ cả Komay (
), vị thiên hoàng mà sau ông
người ta lại dời đô từ Kyoto về Edo tức Tokyo ngày nay. Vườn chùa ở
Heian Dgingu thành ra một trong các địa điểm ưa dùng nhất để tổ chức hôn
lễ.
Cánh rừng nhỏ những cây anh đào rủ, đã tô điểm cho khu vườn một vẻ
riêng biệt. Không phải vô cớ mà giờ đây người ta nói: “Cố đô có nhiều loài
hoa, duy chỉ có anh đào đủ thủ thỉ cùng ta: đấy mới đích xuân sang!”
Chieko bước vào vườn chùa, nàng lặng người đi, không sao rời mắt khỏi
rặng anh đào rủ. Những đóa hoa sắc hồng đẹp lạ lùng khiến tâm hồn nàng
tràn đầy niềm rạo rực thiêng liêng. “Ôi, vậy là cả năm nay nữa ta đã gặp gỡ
mùa xuân” - đôi môi nàng thầm thì không thành tiếng.