Xưa có một anh thanh niên đi lính, rất dũng cảm, luôn luôn xung phong
đi dưới mũi tên hòn đạn. Trong thời chiến, mọi việc đều ổn, nhưng đến thời
bình, anh bị thải hồi. Tên đại úy chỉ huy bảo anh tùy muốn đi đâu thì đi.
Cha mẹ chết cả, quê hương không có, anh phải đến xin các anh cho ở nhờ,
đợi đến khi nào có chiến chinh. Nhưng các anh đều nhẫn tâm nói:
- Chúng tôi không thế giúp chú được, chú phải tự lo liệu lấy thôi.
Anh lính có độc một khẩu sác lên vai ra đi.
Anh đến một bãi đất hoang rộng, chỉ có mỗi một lùm cây. Anh buồn bã
ngồi xuống gốc cây, nghĩ tủi thân: "Mình không có tiền, chỉ biết nghề đi
lính, nay thiên hạ thái bình, chúng đuổi mình về, trông chừng chết đói đến
nơi".
Chợt nghe tiếng động, anh ngoảnh lại thấy bên mình có một người lạ
mặt, mặc áo xanh, trông lịch sự, chỉ phải có một cái chân ngựa ghê tởm.
Người ấy nói:
- Ta biết anh thiếu gì rồi. Anh cần bao nhiêu tiền ta cũng cho, nhưng
trước hết muốn biết anh có thật là tay gan dạ hay không vì ta không muốn
tiêu uổng tiền.
Anh đáp:
- Đã làm lính lại còn nhát à? Ông cứ việc thử thách tôi đi.
- Được lắm, anh hãy trông lại đằng sau.
Người lính ngoảnh lại thì thấy một con gấu to gầm gừ chạy đến.
Anh thét:
- Ái chà, ông ngoáy cho mày buồn lỗ mũi, để mày hết càu nhàu nhé.
Rồi anh ngắm bắn trúng mũi gấu, gấu ngã lăn ra.
Người lạ mặt nói:
- Ta công nhận anh gan dạ, nhưng còn điều kiện khác nữa.
Người lính biết rõ tay này là quỷ, bèn đáp: