khó chịu lắm ! Chị Hậu về làm dâu nhà bà Cần thì đến chết dần chết mòn
mất thôi ! Mẹ có gặp bà ấy thì lờ đi , đừng thèm nhắc đến nữa .
Hậu nhìn Duyên thầm cám ơn lời an ủi tế nhị của em gái . Nhưng bà
Lương cãi :
- Tao không tiếc ! Nhưng tao tức , là vì bà Cần là chỗ đi lại với nhà mình
bao nhiêu năm Đã nói thì phải giữ lời !
l
Dứt câu , bà vùng vằng bỏ lên nhà . Hai chị em nhìn nhau không nói gì .
Tiếng cối xay vù vù chạy đều đặn theo nhịp tay đẩy của Hậu . Trăng trung
tuần sáng vằng vặc rọi qua cành khế thưa lá , in bóng Hậu trên vách bếp .
Trời im gió . Sức nóng hừng hực ban ngày đang tan dần trong không gian
tĩnh mịch của đêm vắng . Ngoài đường cái , có tiếng bước chân dồn dập ,
tiếng nói chuyện nho nhỏ của tuần phiên đi kiểm tra quanh làng , kéo theo
tiếng chó sủa vang một hồi rồi tất cả lại chìm trong yên lặng . Duyên ngồi
ghé trên bao thóc dựng sát cây cột tre chống mái hiên , vừa bốc khoai vừa
bảo :
- Chị đã mỏi tay chưa ? Để em xay cho một lúc !
Hậu đưa cánh tay quệt mồ hôi trên trán và đáp :
- Em cứ ăn đi . Để chị xay nốt mẻ này rồi mình nghỉ ! Cũng may tối nay
mát giời nên đở vất vả !
Duyên nhìn chị ngạc nhiên hỏi lại :
- Nghỉ luôn hả chị ? Còn sớm mà !
- Còn sớm , nhưng tao phải gội đầu một cái . Ngứa quá rồi !
- Chị gội thì em cũng gội luôn !