chửa hoang không còn áp dụng trong làng nữa !
Lý trưởng nhanh miệng đáp lại :
- Làng nào có phép của làng nấy ! Đây là Hải ninh , không phải là
Thắng cương hay thắng nhu gì cả ! Mày đem chuyện làng khác ra kể ở đây
làm gì ?
Ông phó lý , chú ruột của Minh mừng thầm vì thấy thằng cháu mình hỗn
láo quá mà các cụ không nỡ trừng phạt . Ông thấy không nên để kéo dài cái
trò dạy dỗ nầy , rũi các cụ nổi nóng thì sẽ phiền tới cả ông . Ông vội đứng
lên , khẻ xá chánh tổng rồi nói :
- Tôi xin phép , trên có cụ chánh , cụ lý và các cụ , dưới có các ông các
bà . Thằng cháu tôi nó trẻ người non dạ , nói năng thất thố làm buồn lòng
các cụ . Nhưng ném chuột sợ vỡ đồ quý , nên các cụ cũng niệm tình bỏ qua
cho nó , tôi xin hết lòng đội ơn . Thôi thì con dại cái mang , để tôi về nói lại
với bố mẹ nó có nhời răn dạy nó …
Rồi ông phất tay đuổi Minh :
- Các cụ đã tha cho , sao không chào các cụ mà về đi , còn đứng đấy làm
gì !
Ông trừng mắt nhìn Minh làm hiệu , nhưng Minh lại tiếp :
- Bẩm các cụ , các ông , các bà . Thế giới bây giờ đang thay đổi từng
ngày mà chúng ta cứ bám lấy những hủ tục lỗi thời thì bao giờ mới tiến bộ
được ! Các cụ , các ông , các bà thử nhìn xem : Chị Lụa đây , chồng bị làng
bắt đi phu , dầm mưa giãi nắng , không may bị ốm mà mất đi . Chị Lụa một
thân một mình , con còn ẳm ngửa , chạy ăn từng bửa không đủ . Có bán cả
nhà đi cũng không dọn nổi một bửa cỗ mời cả làng này ! Các cụ đã dạy
chúng con rằng : Miếng ăn là miếng nhục ! Có no béo gì một bửa cơm của