- Đành rằng không thể cho bố mẹ biết là chị đã thoát ly theo cách mạng .
Nhưng chị đi rồi , bố mẹ hỏi em , em trả lời thế nào ?
Hậu đã chuẩn bị sẳn , gạt nước mắt đáp :
- Nếu bảo là chị bỏ nhà ra đi , người ta sẽ đồn chị là chị theo giai , nhục
nhã cho gia đình mình lắm ! Ấy là chưa kể bố mẹ sẹ lùng kiếm , tốn công
tốn sức mà chả có lợi ích gì Chi bằng chị để lại mảnh giấy , nói là chị chán
đời tự tử . Chị đã nghĩ kỹ rồi , chỉ có cách ấy mới là hay nhất ! Khi nào
thuận tiện , chị sẽ nhắn tin về .
Duyên lật úp người nằm sấp , ngóc đầu lên và nhắc lại :
- Anh Tân mới mất chưa đầy năm , bố mẹ chưa nguôi nỗi buồn . Nay
nếu chị lại báo tin tự tử thì sợ bố mẹ chết mất . Nhất là mẹ ! Bố thì từ ngày
anh Tân mất , đổi hẳn tính tình , lắm lúc như người mất hồn . Chị có cách
nào khác không ?
Hậu thở dài đáp :
- Chị cũng biết thế , nhưng chả có cách nào khác . Chị vừa nói rõ với em
rồi . Nếu chị bỏ đi không nói gì , một là thiên hạ sẽ đồn chị theo giai . Hai là
theo hội kín . Theo giai thì bố mẹ nhục nhã . Theo hội kín thì bố mẹ sẽ bị
bắt điều tra . Mật thám cứ nghe đến hội kín là đánh đến gãy xương , chết
gục trong tù cũng chưa biết chừng ! Thì cứ xem anh Minh đấy . Anh Minh
đi tù đã khổ , mà ở nhà , bác Tuyền có được yên thân đâu ! Hết lý trưởng ,
trương tuần , lại đến mật thám đến hoạnh họe . Khổ thân ! Bác già rồi mà có
hôm trương tuần trói cả chân tay , bỏ nằm lăn dưới đất như con lợn ! …
Thôi em ạ ! Đành vậy chớ biết làm sao ! Bố mẹ buồn một thời gian rồi sẽ
quên đi !
Duyên yên lặng đồng ý vì chính cô cũng chả nghĩ ra cách nào hay hơn .
Duyên ngồi dậy , lôi dưới gầm giường ra chiếc rương gỗ sơn đen đựng quần
áo , lần dưới đáy tìm cái túi vải nhỏ do chính tay cô tự may . Cô mở nút