TUYỂN TẬP TRUYỆN MA VÀ TRUYỆN NGẮN NGUYỄN NGỌC NGẠN - Trang 246

Ông Lương bưng bát cơm, hững hờ nhìn ra cổng. Từ ngày Tân mất ông

thay đổi tính nết rất nhiều. Xưa kia ông hay bẳn gắt, hơi một tí là đánh mắn
các con. Tân chết rồi ông như người mất hồn, cạy mồm không thèm nói.
Nhiều hôm Hậu lên tỉnh hoặc ghé nhà bạn bè đến khuya mới về, tưởng thế
nào ông cũng nổi trận lôi đình, hóa ra về, ông cứ ngồi yên, chả có phản ứng
gì, làm như không nôm thấy. Riêng bà Lương, gần đây thì cũng đã quen với
việc về trễ của Hậu, bởi bà biết từ ngày mở lớp cắt may, Hậu giao tiếp rất
đông bạn bè trong xóm. Nhưng hôm nay bà cần gặp Hậu vì trưa nay bà tổng
Trương lại sang để nhắc lại việc hỏi Hậu cho con giai bà. Với bà Lương thì
chỗ ấy không nên chần chờ làm lỡ cơ hội. Bà quay sang Duyên, nhắc lại:

- Sáng nay nó có đi làm chung với mày không?

Duyên đáp:

- Không mẹ ạ. Lúc con đi, chị con còn chưa dậy!

Bà Lương bực mình nói:

- Thế là cả ngày hôm nay nó đi đâu? Không ra đồng với mày à? Hay là

nó lại gánh đỗ đen ra chợ tỉnh bán? Nó có nói gì với tao đâu!

Ông Lương chen vào:

- Bà cứ ăn đi. Kệ nó! Nó về, nó ăn sau!

Bà Lương chẳng biết nói sao, đành bưng bát cơm lên, uể oải gắp thức

ăn. Bà vừa ăn, vừa lóng ngóng trông ra cửa. Cơm nước xong, trời tối dần,
vẫn chẳng thấy Hậu về, bà Lương sốt ruột giục Hoàn chạy đi kiếm:

- Sang nhà cái Nhâm xem nó có ở bên ấy không?

Bấy giờ Duyên mới vào buồng hốt hoảng chạy lao ra, tay cầm mảnh

giấy nhỏ và đọc cho mọi người nghe. Bức thư di ngôn của Hậu chỉ có mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.