mới nứt mắt ra đã phải đi làm rồi mà tiền công có bao nhiêu đâu !
Nói cô đừng cười ! Ông ấy bỏ tôi cả năm giời chả ngó ngàng gì cả . Đến
khi ông ấy về , tỉ tê vài câu thì mình lại quên ngay ! Cô còn trẻ người non
dạ , cô chưa biết đâu . Đàn bà chúng mình , ai cũng yếu lòng cả ! Cho nên
suốt đời bị đàn ông nó đánh lừa !
Hậu lắc đầu tỏ vẻ cứng rắn :
- Cháu không yếu lòng ! Dứt khoát như thế ! Tử tế với cháu thì cháu tử
tế lại . Còn hễ đã hất hủi cháu thì cháu sẽ dứt khoát ngay ! Sống một mình !
Bà Vỵ nhìn Hậu cười khinh bỉ :
- Dạo tôi còn con gái tôi cũng mạnh mồm như cô , nhưng có chồng rồi
nó khác ! Cô cứ chờ đi rồi cô khắc biết !
Hậu chợt hối hận vì biết mình vừa phát biểu một câu làm chạm tự ái của
bà Vỵ . Cô vội chữa lại :
- Bà nói đúng đấy ! Mẹ cháu cũng bảo cháu thế ! Cháu nói đùa cho vui
thôi !
Rồi Hậu bùi ngùi than :
- Đàn bà nói chung , ai cũng khổ cả , bà nhỉ !
Bà Vỵ gật đầu đồng ý và chớp mắt như sắp khóc . Từ đó , Hậu càng quí
bà hơn vì biết rõ hoàn cảnh hẩm hiu của bà . Mỗi khi nghe con bà khóc ,
Hậu thường chạy ngay sang xem bà có cần gì không . Bà cũng đáp lại bằng
cách lâu lâu mang cho Hậu một món ăn , chẳng hạn như dĩa xôi lạc hôm
nay . Nhìn dĩa xôi lạc , Hậu mừng lắm , dù mỗi người chỉ được một miếng .
Buồn ngủ gặp chiếu manh . Cô vội chạy ra , đỡ dĩa xôi lạc và khách sáo nói
: