- Phải đấy ! Chị Quyết muốn xuống chợ Đồng Xuân , tôi đưa chị đi ! Từ
hôm đến đây , tôi cứ nghe chị nhắc chợ Đồng Xuân mãi !
Hậu thẳn thắn từ chối :
- Thôi ! Tôi ở nhà cũng được !
Mặt Mão tối sầm lại , ngượng ngùng cúi xúông , vớ cái điếu cày dưới
chân , run run tra thuốc vào nõ và châm lửa hút . Kiệt làm như không để ý
đến thái độ của Mão , thản nhiên nhìn Hậu và cười cười đọc câu tục ngữ :
- Gái có chồng như gông đeo cổ ! Các cụ nói chả sai tí nào !
Hậu cũng cười theo :
- Thà có chồng thật thì đeo gông cũng chả sao ! Chồng giả mà phải đeo
gông mới chán chứ !
Thật ra thì Hậu có đi ra phố với Mão cũng chẳng lợi lộc gì cho gã bởi
thời này , đàn ông đàn bà , dù là vợ chồng chính thức , cũng chưa có thói
quen sánh vai đi song song với nhau nơi công cộng . Thường thì chồng đi
trước , vợ lẽo đẽo theo sau , cách xa cả vài thước . Đi kề sát bên nhau ,
chẳng những xã hội không chấp nhận mà chính người phụ nữ cũng tự cảm
thấy xấu hổ vô cùng . Mão và Hậu , suốt mấy tháng nay đều ở bên nhau ,
dưới một mái nhà nhỏ , nhất là ban ngày chỉ có hai ngừơi . Cho nên xét ra
thì đâu cần phải đi phố mới có cơ hội tâm sự riêng tư ! Ở nhà dễ hơn chứ !
Nhưng chẳng qua là vì “vô duyên đối diện bất tương phùng” , sống bên
Mão nhưng lòng Hậu không rung động vì Mão , thế thôi !
Thông rót thêm trà vào cốc rồi gật gù bảo :
- Chị Quyết chả múôn đi nữa thì ở nhà nói chuyện cho vui . Cả tuần lể ,
anh Kiệt với tôi đi làm . Chỉ có ngày chủ nhật là có mặt đầy đủ ở nhà !