- Không có nán lại được nữa đâu anh ạ , phải đi thôi. Thầy em không
đánh em là may lắm rồi nhưng mà kỳ hạn cho em là nội nhật hôm nay phải
bỏ làng. Thầy bảo một là em đi xa, hai là em uống thuốc độc tự vẩn để khỏi
làm nhục dòng họ. Em chết đã đành nhưng mà đứa con trong bụng thì phải
làm sao ? Tiền bạc em sẽ bọc đầy đủ, mẹ em dúi cho em cả mấy chỉ vàng ,
anh ko phải lo gì nữa hết , anh chào mẹ anh đi rồi lấy mấy bộ quần áo mang
theo. Thôi em về nhé, chiều nay độ 6 giờ , trời nhá nhem tối thì anh ra kho
rơm nhà em , em chờ sẵn ở đấy rồi mình cùng đi lên huyện. Anh cứ đi đi đã
, rồi mình tính sau , anh nhớ nhé ! Thôi em về đây , về thôi kẻo mẹ mong.
Đúng 6 giờ nhé , vãng bóng một chút là mình đi đấy , nhớ là 6 giờ nhé ,
đừng có để em đợi.
Thủ cực kỳ cảm động , anh nghĩ đến những thống khổ mà Khuê phải
chịu đựng cả mấy ngày hôm nay dưới bàn tay sắt của ông Chánh Tổng làm
anh thương nàng muốn khóc , anh nhìn theo Khuê chờ cô đi thật xa , anh
mới quay vào bàn chuyện với bà mẹ. Bà Lưu sụt sùi khóc rồi bảo :
- Cũng may được bà Chánh là người nhân nghĩa biết thương con, chứ ko
ông Chánh đã cho người đến trói mày tống vào tù rồi. Thôi thì con cứ ra đi.
Buổi đầu thì cô ấy lo , mẹ chẳng có gì cho con nhưng mà trai tráng như con
, lưng dài vai rộng chả sợ chết đói. Khi nào cô ấy sanh nở thì tìm cách báo
cho mẹ , mai kia Giời thương , con có chổ ăn chổ ở tử tế thì tao bỏ quách
cái làng này ra ở với con , nom cháu cho hai đứa chúng mày đi làm.
Thế là Thủ lóng ngóng sắp xếp hành trang chuẩn bị lên đường.
Nhưng đến chiều sắp đến giờ hẹn thì bà Lưu nghĩ ra một điều ghê gớm
làm bà hết sức hãi hùng , bà dè dặt nhìn Thủ và giảng :
- Mẹ nghĩ lại rồi , không xong con ạ. Mẹ áng chừng ông Chánh gài bẫy
để bắt con chứ chẳng để con ra đi an lành với con gái người ta như thế đâu.
Ông Chánh mà ! Ai còn lạ gì , ác có tiếng lẽ nào việc này lại dễ dãi như thế
!