− Đứa bé con.
Bà Phú càng ngạc nhiên :
− Đứa bé con nào ? Nhà này làm gì có trẻ con ?
− Không...biết con nhà ai mà nó đi xin ăn.
− Khổ thân ! Ăn xin mà vào giờ này ? Nhà này thiếu gì cơm nguội. Sao
ông không cho nó một bát ? thôi được , để tôi xuống bếp , tôi bảo cái Thuần
nó lấy cho nó vậy.
Dứt lời , bà bước nhanh ra cửa , bởi vì bà vốn có lòng từ tâm. ông Phú
nói với theo :
− Ừ...bà ra xem nó có còn ngoài sân không ?
Rồi ông ngồi trố mắt nhìn theo, hồi hộp chờ đợi. Mở cửa , con mèo đen
lao vụt vào , nhảy lên cái ghế thường của nó. Đêm tối , đôi mắt nó nhìn đăm
đăm như hai ngọn lửa loé sáng có pha chút xíu màu đỏ. Bà Phú bước hẳn ra
thềm , đứng nhìn quanh khắp sân và hai bên hiên , nhưng không thấy đứa
bé nào cả. Bà nhướng mắt , cố phóng tầm nhìn ra phía cổng vì sương sơm
dày đặc quá. Bà đứng trên thềm , quay đầu nói vọng vào :
− Có cái đứa nào đâu ? Già trẻ lớn bé , chả có thấy ai hết . ông chỉ trông
gà hóa cuốc , chứ có ăn mày nào mà dám vào nhà mình giờ này ?
ông Phú lo lắng nói vọng ra:
− Không có ai thì bà vào đi. Bà vào rồi khép cửa lại.
Bà Phú làm theo lời chồng , trở vào giường nằm. Nhưng ông Phú bảo bà
thắp cho ông ngọn đèn vặn lớn đặt trên cái bàn giữa nhà rồi vào nằm bên
ông . Bà thấy rõ toàn thân ông Phú vẫn còn run lên bần bật từng cơn , ông
kéo tấm chăn mỏng phủ lên tới cổ và mắt mở trừng trừng ngó lên trần. Bà