TUYỂN TẬP TRUYỆN MA VÀ TRUYỆN NGẮN NGUYỄN NGỌC NGẠN - Trang 721

ông Phú run rẫy đáp :

− Bà không nghe tiếng chó sủa hay sao ?

Quả thực ngoài ngõ , tiếng chó đang tru lên từng hồi như ai oán , và lại

sủa lên. Và cứ mỗi lúc một xa dần. ông Phú nhắc lại :

− Đấy , bà có nghe thấy không ? Mẹ con nó dắt nhau đi ngoài đường.

Bà Phú mệt mỏi nhắc lại :

− Mẹ con ai mới được chứ lị ? Chó thì đêm nào mà chả sủa , có khi chó

nó sủa bóng trăng , rồi có khi chó nó sủa người đi đánh dặm. ông lẩn thẩn
mất rồi , ở nhà quê mà đêm không có nghe tiếng chó thì chẳng lẽ cả đêm
người ta thức để canh trộm à ?

Bà nói dứt câu, thì hai người cũng vừa lên tới bậc thềm , đẩy cửa bước

vào nhà. Bà Phú bật diêm châm đèn , vừa ngáp vừa bảo chồng :

− Thôi, ngủ đi ông , đừng có giựt mình rồi thức dậy nữa. Cố ngủ đi một

tí , trời sắp sáng rồi. Chốc nữa tôi bảo con Nhàn đi mời thầy thuốc bắc , bốc
thuốc cho ông.

Rồi bà lên giường nằm quay mặt vào vách , nhắm mắt lại. ông Phú cũng

nằm nhắm mắt , phủ chăn lên tận ngực , nhưng tất nhiên không ngủ được.
ông nằm lan man nghĩ ngợi một lúc khá lâu , rồi bỗng vùng dậy ngồi tựa
lưng vào vách là vì trong mớ trí tưởng hổn độn của quá khứ vừa ùa về trong
trí ông . ông chợt thấy lạnh toát toàn thân vì nhớ ra câu chuyện cũ đã lâu
lắm , lâu đến nổi chẳng bao giờ ông nghĩ tới cho đến đêm nay bổng loé lên
trong đầu ông , dắt ông về một kỷ niệm của ngày tháng cũ.

Dạo ấy , ông đã có ba con rồi , nhưng vẫn đam mê cái thú cô đầu trên

phố huyện. Trò tiêu khiển cuối muà này lôi cuốn ông không phải vì ông
thích văn chương thơ phú , hay ghiền tiếng trống chầu kêu khách , mà chỉ vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.