Cô đào Tuyết ở phố huyện ngóng ông mãi không thấy tăm hơi. ông
không lên, thì cô không có tiền mà nhà chứa cũng mất nhiều lợi tức. Cô dọ
hỏi cả tháng trời , mới biết ông ở làng Vạn Yên. Đắn đo mãi , cô đánh liều
thuê xe kéo về làng Vạn Yên. Tất nhiên cô không dám đến thẳng nhà , cô
dừng chân ở ngoài cánh đồng làng, mướn một đứa bé đang thả diều gần đó
bảo nó vào gặp riêng ông Phú , nhắn ông ra gốc cây đa cho cô gặp. Làng
này thì già trẻ lớn bé , ai mà không biết mặt ông Phú , cô dặn đi dặn lại
thằng bé rằng :
− Này , mày phải gặp cho bằng được ông Phú rồi hẳn đưa cái mảnh giấy
này nhé ! nhớ chửa ? Đừng có bạ ai cũng đưa , nhất là bà Phú thì nên lảng
đi ngay. Phải đưa tận tay cho ông Phú, bảo là có cô Tuyết đang đợi ở gốc
cây đa đầu làng ấy. Thôi đi đi ! Nhanh chân lên một tí nhé ! Đưa giấy rồi ra
đây tao cho thêm tiền nhé !
Thằng bé nhận tiền và mảnh giấy , bỏ luôn cái diều và chạy thẳng vào
làng Vạn Yên. Nó cũng biết ông Phú , nhưng là vì con nhà cùng đinh , nên
chưa bao giờ đặt chân vào nhà ông. Nó đến trước cổng nhà ông , dừng lại
thở , mồ hôi nhễ nhại khắp mặt và lên áo. Trong sân nhà ông hôm nay lố
nhố cả chục người , rồi lại có cả ô tô trên tỉnh xuống , làm nó càng sợ không
dám vào.
Khoảng thời gian này ông Phú bận lắm vì đang chạy chức nghị viên.
Chờ đến hơn một tiếng đồng hồ, thằng bé phân vân không biết làm sao.
Quay lại gốc đa nói thật với Tuyết thì sợ cô đòi lại tiền mà xông vào nhà
gặp ông Phú thì liều lĩnh quá. Lơ phật ý ông, ông tát cho thì sưng mặt ; Nó
cứ đứng sớ rớ mãi ở ngoài cổng cho đến khi chị thuần xách giỏ đi mua thêm
rượu , thấy cử chỉ lấm lét của nó , cất tiếng hỏi :
− Này, mày con nhà ai thế ? Làm gì mà cứ thập thò ở đây thế này ? Ăn
trộm hả ? Xéo ngay không chết bây giờ đấy nhé !
Thằng bé sợ hãi đáp :