lì, đứng yên như thách thức. Ánh mắt ma quái đến rợn người. ông phải ngồi
hẳn lên, đập mạnh cái quạt hai ba lần, con mèo mới quay đầu nhảy vọt
xuống kêu lên mấy tiếng ai oán và mất dần trong lùm cây xanh rậm. Giữa
ánh trăng vằng vặt, ít có đêm nào sáng như đêm nay , ông Chánh thở mạnh
và đặt bàn tay lên ngực rồi nhắm mắt lại. Ông thấy rõ tim mình vẫn còn đập
thình thịch vì kinh hãi. Bổng ông nghe xa xa từ phía cuối vườn có tiếng gọi
mơ hồ , tuy vẫn nhận ra giọng Khuê nhưng âm vang sâu thẳm đến lạnh
người :
- Bố ơi bố , về với con , về với con bố ơi...
Ông co rúm người thảng thốt nhìn ra vườn , mắt ông trợn trừng , mồm
há ra nhưng á khẩu không kêu được. Dưới ánh trăng trong suốt , ông thấy
con gái ông mặc bộ đồ trắng toát đứng khép nép đằng xa dưới rặng tre dùng
để làm hàng rào ngăn lảnh thổ nhà ông với nhà hàng xóm, bổng đang tiếp
tục gọi ông như thúc giục :
- Bố ơi bố , về với con.
Ông không dám ngó ra vườn nữa , ông ngồi co rúm trên giường một lúc
để trấn áp nổi kinh sợ, toàn thân ông run rẩy và lạnh toát. Một lúc sau ko
thấy tiếng gọi hồn nữa , ông mới đưa tay toan hạ liếp cửa sổ thì bổng thấy
một vệt đen khá lớn quét ngang giường ngủ như cái bóng râm của một
người đi trên nền đất khi đi giữa ánh mặt trời. Cái bóng đen lướt nhanh qua
người ông, từ từ in trên nền nhà và biến mất ở bức vách cuối vườn. Khi
ngang qua người ông, mùi hoa bưởi toát ra thật nồng nàn. Ông hoang mang
ngồi thêm một chút rồi lại nằm xuống.
Bổng ông nghe tiếng võng đưa kẻo kẹt , ông giật thót người quay nhìn
sang sửng sốt vì cái võng trong buồng ông chỉ cách giường ông nằm chừng
ba thước đang đong đưa như có người nằm trên đó. Ông run lập cập , ngồi
thu mình trong góc giường mắt mở trừng trừng nhìn cái võng vẫn lắc lư đều
đặn và tiếng kêu kẻo kẹt phát ra như có người khá nặng nề trì xuống. Tim