Còn lại mình bà Chánh với chồng , bà ngồi bệch xuống thềm nhà và
khóc nấc lên :
- Đi cả đêm không về , tôi e là nó có chuyện chẳng lành rồi ông ơi...
Ông Chánh cũng thở dài ngồi xuống bên vợ và nói để trấn an :
- Bà gần gũi nó , tôi hỏi bà , bà có thấy nó phải lòng thằng nào không ?
Tôi sợ nó trốn theo giai, nó phải lòng thằng nào đó thì bà cứ nói. Tôi sẽ thu
xếp cho nó.
Bà Chánh gắt :
- Nó thì có quen ai bao giờ ? Suốt ngày cứ ru rú ở trong nhà.
- Thì bà với tôi có bao giờ ngờ con Khuê mê thằng Thủ ? Cái gương tày
trời còn sờ sờ ra đấy.
Bà Chánh chán nản bỏ vào buồng nằm khóc. Khóc một lúc bà ngồi dậy
lau mặt , vấn khăn và lấy nón ra đường đi tìm Cúc vì thấy cứ nằm khóc
cũng chả ích gì
Buổi tối ba người làm và bà Chánh lần lượt trở về mang theo bộ mặt thất
vọng. Mọi người tập trung trong dãy nhà ngang. Ông Chánh bảo :
- Con Cúc nó đi đâu cũng phải đi ngang qua sân , thế chúng mày mù cả
hay sao mà không nom thấy ?
Chị bếp khúm núm đáp thay cả bọn :
- Dạ bẩm , chúng con đều lo công việc trong bếp nên ko có để ý ạ .
Ông Chánh càu nhàu chửi bâng quơ một lúc rồi vô buồng, ông ngồi vào
bàn, kéo cái điếu thuốc lào lại trước mặt rồi mở hộp thuốc lào rê một điếu.
Toan bật diêm thì ông nhận ra lọ thuốc độc ông bỏ quên trên cái kệ gỗ dựng