sát với đống rượu. Đúng ra cái thứ ấy phải luôn luôn giấu trong tủ , nhưng
có lẽ hôm ấy ông lấy ra để hăm dọa bà Chánh và Khuê rồi ông quên cất ở
chỗ cũ.
Ông nhớ lời thầy địa lý bảo ông :
- Các thầy thuốc bên Tàu thì giỏi về thuốc bổ mà còn giỏi về thuốc độc ,
là tại vì thời xưa vua chúa lúc nào cũng cần thuốc độc để giết những người
trái ý mình. Thành ra các thầy Tàu chế ra những loại thuốc cực mạnh , chỉ
uống vào vài giọt là không sống được nữa.
Lọ thuốc của ông thầy bán cho ông Chánh không có nhãn hiệu nhưng
được dán mảnh giấy trắng và được đánh dấu bằng chứ X thật lớn để nhớ.
Ông Chánh đứng dậy cầm chai thuốc độc bỏ vào tủ khóa lại cẩn thận rồi
ông trở lại bàn châm lửa , rít hơi thuốc dài.
Bà Chánh bỏ cả bửa cơm tối hôm ấy , mấy lần bà đứng trước bàn thờ
khấn vái rồi vào buồng con gái nằm trằn trọc suốt đêm , ông Chánh cũng
không ngủ được. Nằm một mình ông vừa nghỉ đến Cúc vừa rờn rợn nhớ lại
cái lần Khuê hiện về ngay trong căn buồng ông đang nằm. Ông mon men
sang nằm chung với vợ nhưng bà Chánh dứt khoát đuổi ông ra ngoài :
- Ông muốn nằm đây thì tôi sang buồng bên kia tôi nghỉ
Ông lủi thủi quay ra và tự nhiên giận ứ lên tới cổ vì cả hai đứa con gái
đều ngu muội , làm bại hoại gia phong.
Sáng hôm sau chị bếp dậy sớm như thường lệ. Trời còn nhá nhem tối ,
chị ra giếng kéo nước nấu trà lá sen cho ông Chánh để lát nữa ông dậy thì
có sẳn. Lúc thả cái gào xuống. Chị bếp giật mình thấy cái gào chạm phải
vật gì trên mặt nước. Nghe cộp một tiếng khô khan. Chị cúi nhìn xuống
nhưng trời còn tối không trông rõ. Chị đứng sựng một lúc rồi chợt nghĩ ra ,
hốt hoảng buông rơi cái gào và thét lên , đồng thời bỏ chạy vào dãy nhà
ngang. Chị run lập cập , nói ko ra hơi :