CÀ RỐT VÀ CỦ HÀNH
Phạm Thị Ngọc Liên
C
ầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm
cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ
huy các ông thợ xây cầu thang, cà Rốt và củ Hành đều thắc mắc: “Bố
xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi”.
Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo
củ Hành: “chắc là để phơi quần áo đấy mà”.
Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi
Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang”.
Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình,
thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.
Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, cà Rốt và củ
Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa
này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với cà Rốt: “Kể từ hôm nay,
con sẽ ở dưới này với mẹ”. Bố cũng giải thích với củ Hành: “con lên
lầu sống với bố”.
Thế là cà Rốt và củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống
chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm
đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: “Bố mẹ ly dị thì ly dị.
Con với củ Hành không ly dị đâu”.
Củ Hành cũng khóc ti tỉ: “con muốn ở chung với cà Rốt. Con
không lên lầu”.
Bố, một tay xách va ly, một tay xốc củ Hành: “Thôi, đừng có rối
rít nữa. Lên nhà ngay”.
Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn cà Rốt lôi chân bố.
Cà Rốt hét: “để củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố”. Trên tay bố,
củ Hành giãy giụa: “Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi
với bố đâu”.