Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Trong nhà, mẹ
ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối. Sao lại bắt trẻ con phải
chịu cảnh này, trời ơi!
Buổi sáng, mẹ luôn chở cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau
mới thấy củ Hành lếch thếch chạy vào. Cà Rốt hỏi: “Hôm nào cũng
đi muộn thế?”. Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: “Bố
ngủ quên. Em phải đánh thức đấy”. Cà Rốt lại hỏi: “Thế bố có pha
sữa cho củ Hành uống trước khi đi học không?”. Củ Hành lắc đầu:
“Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên.
Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước”.
Cà Rốt xịu mặt: “chứ bố làm gì mà không pha cho củ Hành?”.
Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: “À, bố cứ nằm mãi ở
giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng”. Cà Rốt bảo: “Bố
thế là hư rồi”.
... Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp chồi của củ
Hành ở ngay cạnh lớp Lá của cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ
vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở
trường sướng thật. Cà Rốt và củ Hành chán nhất khi phải về nhà.
Lúc đó mỗi đứa lại phải ở một nơi.
Giờ ra chơi, cà Rốt và củ Hành không thích nô đùa cùng các
bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa vừa trò
chuyện. Củ Hành kể: “Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim
chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm”.
Cà Rốt cũng khúc khích: “còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà
không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân
sửa mới xong đấy”.
Củ Hành xịu mặt: “Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú
Ngân?”. Cà Rốt dí ngón tay xinh xinh vào trán củ Hành: “Ngốc thế!
Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả”. Củ Hành hỏi: “Mẹ bảo
thế à?”. Cà Rốt gật đầu: “Ừ”. Củ Hành cáu: “chán mẹ lắm. Tự nhiên
lại ly dị”. Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu...
Một hôm... Khi mẹ đến đón cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế
mà bố vẫn chưa đến đón củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ