TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN ĐẶC SẮC - Trang 82

PẰNG NẢNG RƠI RƠI

Nguyễn Phú Hoa

D

úa ơi, Dúa à, mày lại đi đâu rồi? Biết là tiếng mẹ nhưng

Dúa vẫn không trả lời. Mẹ cũng biết Dúa ra đấy mà vẫn cứ gọi thôi.
Phía sau Dúa không xa, bọn con trai, con gái Tày, Nùng đang say
sưa trong hội tung còn. Bọn nó cười đùa thật vui, chẳng như Dúa
đang héo từng khúc ruột. Mấy mùa xuân rồi Dúa cứ đứng như thế.
Mẹ Dúa rối bời ruột gan nhưng chẳng can được Dúa, chỉ có con Súa,
em gái Dúa, cứ ra kéo Dúa về. Bao giờ nó cũng lúng búng trong
miệng: “chị à, phải thương mẹ chứ, đi về thôi!”. Bây giờ đang là mùa
xuân. Ở cái bản Há Già heo hút này người ta tổ chức hội xuân vui
lắm. Bọn con trai con gái hát iếu, hát cọi, thổi khèn, kèn lá... rồi từng
đôi, từng đôi dắt nhau đi chơi. Người già, người trẻ, cả trẻ con nữa
đều có thể uống rượu. Hoa đào, hoa mận, hoa lê nở bừng lên. Lũ
chim rừng líu lo gọi bạn tình. Nhưng dường như Dúa không nhìn
thấy gì, không nghe thấy gì. Lòng Dúa đang nghĩ về một nơi xa lắm,
ở đó có Phừ. Tết này Phừ có thổi khèn nữa không nhỉ? Phừ không
thổi khèn thì thật tiếc, nơi đó sẽ không có mùa xuân...

Gốc pằng nảng nơi Dúa đang đứng đây bao năm Phừ và Dúa đã

ngồi. Phừ đã bảo: “Bao giờ cây pằng nảng này không còn nở hoa thì
Phừ mới không thổi khèn, không ngồi với Dúa nữa”. Cây pằng nảng
to đến mấy người ôm không hết. Mỗi dịp xuân về, cây như một
người khổng lồ với hàng trăm cánh tay thô ráp, khô gầy đang cầm
những đốm lửa nho nhỏ vươn lên cùng mây trời. Như khao khát
dâng hiến sức xuân, sắc xuân cho đất trời. Những nhành cây nho
nhỏ giống hàng ngàn ngón tay như muốn kéo tuột những đám mây
đang lơ lửng trên cao xuống đất. Những bông hoa có một sắc đỏ đến
mê hoặc lòng người. Hoa lìa cành về với đất vẫn da diết, tươi roi rói
một màu máu. Có người bảo đó là nước mắt, là máu trong tim của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.