TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 105

- Cam đoan thế nào cũng khỏi. Thứ thuốc này đặc biệt lắm. Ông tính

lấy về còn nóng hôi hổi, và ăn cũng còn nóng hôi hổi.

Bà Hoa cám ơn hắn hết lời:

- Thật đấy! Không có bác Cả Khang đây giúp cho thì đừng có hòng...

- Cam đoan thế nào cũng khỏi. Ăn còn nóng hôi hổi thế kia mà! Bánh

bao tẩm máu người như thế, lao gì ăn mà chẳng khỏi.

Bà Hoa nghe nói đến "lao", sắc mặt hơi đổi khác, ý không được vui,

có điều cũng gượng cười, bỏ đi, ngượng nghịu. Nhưng bác Cả Khang
không để ý đến, cứ giương cổ nói oang oang, đến nỗi thằng Thuyên nằm
ngủ trong nhà cũng phải ho lên như phụ họa theo.

- Ừ, thằng Thuyên nhà ông may phúc thật! Nhất định khỏi thôi mà!

Chẳng trách ông cứ cười cả ngày!

Người râu hoa râm vừa nói vừa đi lại trước mặt bác Cả Khang, hạ thấp

giọng nói:

- Bác Cả này! Nghe nói tên phạm chém hôm nay là người họ Hạ. Con

nhà ai đấy nhỉ? Tội gì thế hở bác?

- Con nhà ai nữa! Con nhà bác Tứ chứ con nhà ai! Thằng quỷ sứ!

Bác Cả Khang thấy mọi người vểnh tai nghe, lấy làm thú lắm, những

thớ thịt trên mặt nổi từng cục. Bác ta cao hứng nói càng to:

- Cái thằng nhãi con ấy không muốn sống nữa, thế thôi. Lần này tớ

chẳng nước mẹ gì. Đến cái áo nó cởi ra cũng lão Nghĩa, cái lão đề lao, mắt
đỏ như mắt cá chép ấy, lấy mất. May nhất có thể nói là ông Thuyên nhà
này, thứ đến là cụ Ba. Cụ ta được thưởng hai mươi lạng bạc trắng xóa, một
mình bỏ túi tất, chẳng mất cho ai một đồng kẽm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.