TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 116

Lão chủ quán đi một mình. Chiều trở về nói là quan tài không có sẵn,

phải đóng, nửa đêm gần sáng mới xong.

Khi lão chủ quán trở về thì những người giúp việc đã ăn cơm rồi. Lỗ

Trấn còn giữ được ít thói tục cổ, nên chưa hết canh một, ai nấy đã về nhà
ngủ. Chỉ còn Năm da chàm đang đứng tựa vào quầy quán Hàm Hanh uống
rượu. Củng mũi đỏ cũng đứng đấy, hát giọng ồ ồ.

Lúc đó, chị Tư ngồi ở mép giường, khóc, còn thằng Báu thì nằm trên

giường, cái xa quay vẫn lặng lẽ nằm dưới đất.

Một hồi lâu, khóc hết cả nước mắt, chị giương to mắt nhìn xung quanh

lấy làm quái lạ: Những việc đã xảy ra đều là những việc không thể xảy ra
được. Chị nghĩ bụng: "Mình chiêm bao chăng? Những việc xảy ra kia đều
là chiêm bao cả. Sáng mai, thức dậy, chắc mình vẫn sẽ nằm trên giường mà
thằng Báu vẫn nằm ngủ yên lành cạnh mình. Nó cũng sẽ thức dậy, gọi "Mẹ
ơi!" rồi thoăn thoắt chạy đi chơi".

Tiếng hát của Củng mũi đỏ dứt từ lâu. Quán Hàm Hanh cũng đã tắt

đèn. Chị Tư giương to mắt, vẫn không tin những việc xảy ra là thực. Gà
gáy. Đằng đông, trời rạng dần. Ánh sáng ban mai trắng bạc lọt qua khe cửa
sổ.

Ánh sáng ban mai lúc đầu màu trắng bạc, dần dần chuyển sang màu

đỏ nhạt. Rồi mặt trời rọi thẳng vào nóc nhà. Chị Tư mắt trừng trừng, ngồi
thừ ra. Nghe tiếng gõ cửa, chị mới giật mình chạy ra mở. Một người lạ mặt,
vác một cái gì đứng đấy, phía sau là bà Chín Vương.

Ơ, họ vác quan tài đến rồi!

Đến chiều, mới đậy được nắp quan tài, bởi vì chị Tư khóc một lúc, lại

nhìn vào quan tài một lúc, nhất định không chịu cho đậy. Chờ mãi sốt ruột,
bà Chín tức bực, chạy đến kéo chị ra, lúc đó mới vội vã đậy lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.