TUYỂN TẬP TRUYỆN NGẮN LỖ TẤN - Trang 125

- Bà lại cứ nói thế! Con Sáu Cân lúc đẻ ra chẳng phải cân được sáu

cân năm lạng là gì? Cân ở nhà ngày trước là loại cân riêng, loại cân mười
tám lạng. Chứ dùng đúng loại cân mười sáu xem, con bé cũng phải được
già bảy cân đấy! Cháu cho rằng ngày trước ông cố và ông nội con bé cũng
chưa chắc đã đủ tám chín cân đâu! Có lẽ hồi ấy dùng loại cân mười bốn
lạng...

- Càng ngày càng tệ!

Chị Bảy chưa trả lời lại, bỗng thấy chồng từ ngõ hẻm đi ra, liền quay

sang gắt với chồng:

- Khốn khiếp! Đi đâu suốt ngày mà bây giờ mới vác mặt về! Chết dúi

ở đâu mà cả nhà đợi cơm, cũng mặc kệ!

Anh Bảy, tuy ở nông thôn nhưng vốn có ý hay bay nhảy, đua đòi. Từ

đời ông nội anh cho đến đời anh, đã ba đời nay, trong nhà không ai cầm đến
cái cán cuốc nữa cả. Cũng như ông nội và bố anh, anh đi chèo thuyền thuê
cho người ta, mỗi ngày một chuyến, sáng sớm từ Lỗ Trấn lên thành, chiều
tối mới lại về, cho nên anh biết lắm tin tức. Thí dụ, nơi nào ông Thiên lôi
đánh chết Tinh rết, nơi nào cô gái đồng trinh đẻ quỷ dạ xoa, v.v... Trong
làng, quả anh là người nổi tiếng biết đây biết đó. Nhưng mùa hạ, ăn cơm
khi chưa phải thắp đèn là một tập quán mà nhà nông ở đây còn giữ được,
cho nên về chậm mà bị gắt là đáng lắm.

Anh Bảy, tay cầm cái ống điếu, dọc bằng trúc tương phi dài sáu thước,

bịt ngà, tẩu đồng bạch, cứ cúi đầu, bước thong thả đến ngồi xuống chiếc
ghế đẩu. Nhân dịp này, con Sáu Cân chạy ra, ngồi cạnh, gọi "bố, bố". Anh
không trả lời.

Bà cụ Chín Cân nói:

- Càng ngày càng tệ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.